Lần này thật sự Đại Ngọc chịu không nổi nữa, suốt cả quá trình mồ hôi ướt đẫm mặt mày trắng bệch như người chết. Có điều cô không náo, chỉ là trước khi chuẩn bị điều trị thì có hỏi vị bác sĩ Bạch một câu:
- Có thể tiêm thuốc tê hay thuốc an thần được không? Hay là thôi đi không chữa nữa cứ để cho nó tự hồi phục vậy.
- Cưa chân đi - Bác sĩ Bạch đáp
- Nhảm nhí, làm ăn cho cẩn thận vào. - Lý Khôi Vĩ quát
- Vĩ, anh đưa em về đi em không chữa nữa - Cô giương mắt nhìn anh
- Có phải em không cần cái chân này nữa? Vậy thì....Vĩ An cưa chân đi.
-......
Cũng không phải đả kích cô như vậy ah.
Đến khi mà Vĩ An chuẩn bị nắn xương thì cả người cô phát run, anh ta quay sang nói với Lý Khôi Vĩ:
- Đưa tay cho em ấy đi.
- Làm chi? - Đưa tay xong anh mới hỏi
- Phòng trường hợp đau quá mất lí trí tự cắn lưỡi chết, lần này bị nặng hơn rồi nên sẽ rất đau.
Nghe Vĩ An nói thế Lý Khôi Vĩ liền hoảng, kéo tay áo lên đưa trước miệng cô. Đại Ngọc lắc đầu nói:
- Không cần, em cũng không phải người thường.
- Ừ, cục u trên đầu như vậy chỉ sợ thành kẻ ngốc thôi - Vĩ An nhướng mày
- Đau thì cắn chặt vào, đừng lo anh đau.
Lý Khôi Vĩ không quan tâm đến lời từ chối, ánh mắt căng thẳng nhìn cô. Đại Ngọc mím môi bất lực, há miệng ngậm chặt cánh tay anh. Vĩ An thấy mọi thứ sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801918/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.