Thanh niên phẫn nộ
Khi Penn thấy hai người đã lâu không gặp đồng thời xuất hiện cùng Ralph từ hư không, không khỏi cười khổ chào hỏi.
“ Đã lâu không gặp.”
“ Chậc chậc, Penn, anh thế này thật là bảnh!”
Raymond ngang ngược trêu đùa không chút lưu tình, Penn bất đắc dĩ nhún nhún vai, theo động tác của y, cánh tay liên tục biến thành tro bụi.
“ Đừng nhiều lời vô ích! Mau cứu người!”
Ralph cắt ngang cuộc tán gẫu điềm nhiên như không của họ, hấp tấp gầm nhẹ. Raymond lập tức ngưng cười, cùng Chesil đối diện một chút, Chesil thở một hơi nói.
“ Tụi anh trò chuyện một chút!”
“ Được! Chúng em ra ngoài chờ.” Raymond ôm lấy Bastet khóc đến muốn ngất xỉu, đẩy Ralph đi ra ngoài.
“ Chờ…” Không đợi Ralph mở miệng, Raymond bất đắc dĩ nháy mắt với hắn.
“ Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn nhìn đâu.”
Nói xong liền đẩy Ralph ra ngoài cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.
Chesil nhìn theo họ rời khỏi, sau đó mới đi tới trước mặt Penn, xăn tay áo mình lên.
“ Đến đi!”
Penn buồn cười nhìn hắn thẳng thắn hiến máu, trong lòng vẫn không khỏi có chút thất bại, y tuyệt đối không muốn bộ dạng chật vật bây giờ của mình bị thấy, nhưng cái này dường như đã không thể thuận theo y.
“ Cậu không hỏi chuyện gì đã xảy ra sao?”
“ Cần sao? Tôi chỉ biết tôi vẫn chưa mất đi anh!”
Chesil lộ ra một nụ cười, năm tháng trôi qua, hắn đã vào tuổi trung niên, lúc cười rộ lên khóe mắt sẽ xuất hiện nếp nhăn mảnh nhỏ.
“ Trời ạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-huyet-sac/1311232/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.