Oxandre tháo giày và tất ra, xắn ống quần lên cao rồi bước xuống biển, tiến lại gần Socécher, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần nữa, ánh mắt hắn dùng lại ngay vết sẹo trên đuôi của cậu, nhíu mày lại, “Cậu còn đau không?” 
“Đã không còn cảm giác gì nữa rồi.” Socécher thản nhiên tiếp nhận sự truy quét của radar mang tên Oxandre, cậu ngụp xuống bơi một vòng rồi quay lại cạnh hắn, cười nói, “Thấy không? Tôi đã khỏe rồi, vết thương cũng không ảnh hưởng tới tôi, cậu không cần phải lo lắng.” 
Đầu thì gật nhưng hắn vẫn không nhịn được ánh mắt chăm chú vào vết sẹo kia. Chúng mới gai mắt làm sao, trông vết sẹo sần sùi xấu xí, có lẽ vì vậy nên cậu mới dùng ngọc trai che nó đi. 
Đảo đảo một hồi rồi dính chặt ánh mắt vào sợi dây đeo kia, bởi vì đeo trong nước biển một thời gian dài mà bị hoen ố đi vào mắt xích, quả nhiên không thể tin tưởng người thợ làm vòng bạc kia mà, nói sẽ làm cho hắn loại bạc tốt nhất, ngâm trong nước biển cả đời cũng không vấn đề gì thế mà giờ trông nó đã bị như thế kia, nghĩ nghĩ hắn liền giơ điện thoại định chụp ảnh nhưng nhớ ra Socécher vẫn còn đang đeo trên đuôi nên cất lại vào túi, nhấc chân bước về phía hòn đá lầm trước cậu và hắn ngồi ăn, “Hay cậu tháo sợi dây ra đi, tôi làm lại cho cậu sợi dây khác, đảm bảo sẽ không bị rỉ ra như thế kia nữa!” 
“Không cần đâu, nhìn này!” Socécher nhìn sợi dây đeo trên đuôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-duoi-day-dai-duong/3391677/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.