*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Tu Trúc mím môi cười nói: “Từ đó không dùng như thế.”
Tề Mộ một bên cởi quần áo một bên hỏi: “Vậy phải dùng như thế nào?”
Doãn Tu Trúc tìm được hai cái quần bơi, nghiêng đầu suy nghĩ đáp: “Từ điển có ghi —— thái độ ôn hòa, hiền lành nhu thuận, thông tình đạt lý, thông minh khéo léo.”
“Thế thì không sai mà, ” Tề Mộ hí ha hí hửng bấm ngon tay tính toán, “Cậu xem cậu vừa ôn hòa lại thiện lương, còn thông tình đạt lý và thông minh khéo léo nữa!”
Doãn Tu Trúc sửng sốt một chút.
“Tớ nói đúng mà, tính tình cậu tốt như vậy: vừa không hay cáu giận, giặt khăn vô cùng sạch sẽ lại còn chuẩn bị quần bơi cho tớ…” Tề Mộ càng nói càng cảm thấy Doãn Tu Trúc thật tốt, thật ngoan.
Trong lòng Doãn Tu Trúc nóng lên, thật giống như bị nhét một củ khoai lang nướng vào trong người, rất ngọt nhưng bỏng rẫy. Hắn nhắm mắt, hàng mi run rẩy, nhẹ giọng nói: “Không phải thế.”
“Hả?” Tề Mộ không nghe rõ.
Doãn Tu Trúc lại thấp giọng, dường như đang nói thầm trong lòng: “Tớ chỉ như thế với một mình cậu thôi”
Tề Mộ xích lại gần hỏi: “Cậu nói to lên một chút đi mà, tớ không nghe thấy gì hết”
Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Không có gì đâu.”
Hắn không thể nói ra được, hắn biết như thế là đúng. Tại sao con người hắn lại ích kỷ như vậy? Tại sao trái tim hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/73867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.