Nói xong, Phương Tuấn Kỳ lại vẫn cảm thấy rất vui sướng. Y nhìn không chớp mắt vào nhóc ngốc trước mặt mình, nghĩ rằng nếu ngắm ít đi một chút thôi thì e là sẽ phải hoài niệm cả đời.
“Hiểu rồi thì cách xa tớ ra một chút.” Giọng nói của Phương Tuấn Kỳ đã khiến Hứa Tiểu Minh hoàn hồn lại.
Nó lắp bắp: “Cậu, cậu thích đàn ông à…”
Phương Tuấn Kỳ: “Ừ…”
Hứa Tiểu Minh mất tự nhiên đáp: “Thật, thật là nhìn không ra đó.”
Phương Tuấn Kỳ thấy nó như vậy, trong lòng từ từ trầm xuống, triệt để bóp chết một tia hi vọng nhỏ bé. Cái tên này không hề nhận ra chút nào, hơn nữa lại bắt đầu lúng túng đến mức chẳng thể nói chuyện nổi. Cũng không có gì bất ngờ cho lắm, đều là thứ đã sớm nghĩ đến cả.
Phương Tuấn Kỳ thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Được rồi, cậu về đi. Sau này đừng tới tìm tớ, cũng đừng liên lạc với tớ nữa.”
Dứt lời y lui về phía sau một bước, đóng cửa phòng lại. Lần đầu mạo hiểm trong cuộc đời lại đạt được kết quả thê lương đúng với suy đoán.
Cho nên mới nói lý trí cái gì, dè dặt cái gì cơ chứ, bất quá toàn là lừa mình dối người. Nếu thật sự cẩn thận từng li từng tí một như vậy thì cũng đừng nên yêu một người không thể đáp lại tình cảm của mình.
Phương Tuấn Kỳ dựa lưng vào cửa, cảm thấy khó chịu hơn cả trong tưởng tượng. Bất kể y có suy nghĩ bao nhiêu lần, một khi biết cả cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935792/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.