Chương trước
Chương sau
Phương Tuấn Kỳ hiểu rất rõ, nếu gia đình y hoàn toàn sụp đổ thì y và Hứa Tiểu Minh cũng sẽ ngày càng cách xa nhau.

Giữ lại tấm thiệp chúc mừng này chỉ làm tăng thêm phiền phức. Đáng tiếc con người chính là như vậy, mặc dù đã suy nghĩ đến như thế mà vẫn quyết tâm đi tới nơi vô cùng mù mờ.

Phương Tuấn Kỳ ngơ ngơ ngác ngác trải qua mấy năm sơ trung, y đã cho rằng tất cả sẽ chẳng thể nào chuyển biến tốt đẹp được nhưng dường như lại được trời cao chiếu cố, chuyển ưu thành an.

Phương Tuấn Kỳ không thân thiết với cha mình, rất ít khi hỏi đến chuyện trong nhà mà lần này y lại lên tiếng thắc mắc.

Cha Phương coi như vừa trở về từ cõi chết. Trước đây chỉ biết nói phét, hiện tại đã đàng hoàng hơn: “Tề Mộ là một đứa trẻ tốt, con đừng quên phần ân huệ này.”

Phương Tuấn Kỳ chấn động, bèn hỏi kĩ hơn.

Cha Phương kể về sự ra tay giúp đỡ của Tề Đại Sơn, còn nói: “Nếu không phải con và Tề mộ là bạn thì người ta đâu thể quan tâm đến nhà mình được?” Ông đã sống dại dột cả nửa đời người, tự cho bản thân mình cư xử chẳng hề tệ bạc. Nhưng đến thời khắc nguy cấp nhất lại không ai chịu ra tay giúp đỡ ngoại trừ bạn của con trai.

Phương Tuấn Kỳ cả một đêm không ngủ, trong lòng vừa cảm kích vừa tỉnh ngộ.

Không thể cứ tiếp tục sống vô tri vô giác thế này nữa. Y và Hứa Tiểu Minh khác nhau, mặc dù Phương gia chưa sụp đổ nhưng quỹ đạo cuộc đời của bọn họ hoàn toàn bất đồng. Hứa Tiểu Minh có thể dựa vào cha hay anh hai, mà y nhất định phải thừa dịp cha mình vẫn còn dễ nói chuyện và sự giúp đỡ của Tề Mộ, nhanh chóng vực dậy cái nhà này.

Y bắt đầu nỗ lực học tập và thân thiết với cha hơn, thậm chí cố gắng hiểu việc làm ăn của gia đình.

Cuộc sống phong phú, thứ tình yêu bé nhỏ đó cũng sẽ dần phai nhạt. Y cảm thấy như vậy rất tốt, cả đời này có những người bạn như Tề Mộ, Doãn Tu Trúc và Hứa Tiểu Minh quả thật đáng giá.

Cảm xúc ấy vững vàng kéo dài cho đến năm lớp 9.

Lúc tốt nghiệp cấp II y biết được tin tức Hứa Tiểu Minh sắp phải ra nước ngoài.

Khoảnh khắc đó y mới tỉnh táo rồi ý thức được, yêu thích một người không phải là cứ cố ý lạnh nhạt thì sẽ biến mất, ngược lại bởi vì đã ở bên nhau bao nhiêu năm mà sâu đậm đến chính y còn thấy ngạc nhiên quá đỗi.

Y không muốn nổi nóng, thậm chí còn cảm thấy Hứa Tiểu Minh xuất ngoại cũng rất tốt, như vậy thì y có thể chặt đứt nỗi nhớ mong của mình.

Nhưng y vẫn chẳng kìm được sự khó chịu, hoàn toàn không khống chế được tâm tình, ngay cả việc nỗ lực duy trì vẻ mặt giả tạo cũng không làm được.

Y chỉ muốn nói cho Hứa Tiểu Minh rằng: đừng đi, dù thế nào cũng đừng rời khỏi đây.

Sau đó Hứa Tiểu Minh ở lại, bọn họ cùng nhau vào cấp ba. Mà khi đó Phương Tuấn Kỳ mới ý thức rõ ràng là bản thân đã dành tình cảm cho cái tên ngu xuẩn này nhiều hơn so với những gì y nghĩ.

Muốn nhận cũng không nhận được, muốn được đáp lại thì càng chẳng có khả năng.

Làm sao bây giờ đây? Phương Tuấn Kỳ chỉ có thể nhịn.

Y và Doãn Tu Trúc không giống nhau. Doãn Tu Trúc thiếu đi Tề Mộ thì sẽ như mất đi cả cuộc đời, mà nếu y không có được Hứa Tiểu Minh thì đơn giản là đau khổ một chút thôi. Y còn có nhân sinh của riêng mình, Hứa Tiểu Minh cũng có thể không bị y quấy rầy nữa, tiếp tục đi theo lối sống vô lo vô nghĩ của nó.

Như vậy rất tốt. Phương Tuấn Kỳ từ nhỏ đã cẩn thận, thà cứ duy trì vẻ ngoài bình tĩnh cũng không khiến tất cả mọi chuyện trở thành điều chẳng tài nào cứu vãn nổi.

Tình yêu tê tâm phế liệt là cái gì, cũng không phải nhu yếu phẩm cần thiết đối với y.

Phương Tuấn Kỳ càng nỗ lực học tập hơn, càng cố gắng giúp cha làm đủ mọi chuyện trong khả năng của mình. Y đã nghĩ đúng, sau khi vượt qua nguy cơ cha Phương liền bộc lộ bản tính, bắt đầu ăn chơi chè chén. Phương Tuấn Kỳ lần này lại không muốn để mặc ông ta phóng túng nữa, người phụ nữ bên ngoài kia đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Phương nửa bước, chuyện công ty cũng nhờ Tề Đại Sơn giúp đỡ để kiềm chế ông.

Cha Phương chửi ầm lên, nói y duỗi cánh tay ra ngoài quá dài, trở thành một con chó của Tề Đại Sơn.

Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: “Không có chú Tề thì hiện tại ba với con chính là hai con chó chết ở ven đường đấy.”

Cha Phương á khẩu không trả lời được, bây giờ mới nhận ra mình đã quá lơ là quá trình trưởng thành của con trai.

Đến lúc tốt nghiệp trung học, khi Hứa Tiểu Minh phải ra nước ngoài, Phương Tuấn Kỳ đã có thể thản nhiên đối mặt. Bất kể nó có đi hay không thì y và Hứa Tiểu Minh đều sẽ phải tách ra, ở quốc nội hay nước ngoài cũng không khác mấy.

Hơn nữa y phát hiện mình có thể cân đối phần tình cảm này ——quá lâu, quá nặng nề nhưng cũng nhẹ nhàng buông xuống được rồi.

Là bạn bè cả đời không có gì xấu cả.

Bởi vì gia đình và  xu hướng tình dục của bản thân, đối với hôn nhân mà nói Phương Tuấn Kỳ đều không hề mong đợi, sống một mình mãi mãi cũng rất tốt.

Tuy trái tim y bình lặng như nước nhưng Hứa Tiểu Minh lại không ngừng lắc lư trước mặt y.

Bất quá mới chỉ ra nước ngoài có một năm, tên ngu xuẩn này đã bỏ của chạy lấy người, hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho y, cứ khăng khăng phải tới nhà y ở.

Cái gì gọi là dê vào miệng cọp? Hứa Gà Con chính là ví dụ điển hình.

Mỗi lần Phương Tuấn Kỳ cảm thấy tình cảm của mình đã biến mất hầu như không còn thì Hứa Tiểu Minh sẽ đến quấy nhiễu lung tung.

Y không trọ ở trường mà thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản.

Hơn một năm không gặp, Hứa Tiểu Minh vẫn như vậy, cười đến vô tâm vô phế, người đã lớn đùng rồi mà miệng tiện vẫn bô lô ba la không ngừng.

“A Mập, tớ nhớ cậu muốn chết!” Nói xong liền thả hành lý xuống, cho y một cái ôm to lớn ấm áp.

Phương Tuấn Kỳ: “…”

Hứa Tiểu Minh thấp hơn y nửa cái đầu, ra nước ngoài sống một năm đã gầy đi trông thấy, khi nó đu lên người y liền để lộ ra phần gáy trắng nõn, làm cho Phương Tuấn Kỳ vô cùng hoảng.

Lúc đó Phương Tuấn Kỳ đã nghĩ đến việc cắn một cái.

Hứa Tiểu Minh còn đi tìm đường chết, nói: “Sao cậu lại cường tráng như vậy hả? Thật sự là kỳ tích, hồi bé mập như hổ thế mà hiện tại đã ra dáng đàn ông con trai rồi đấy.” Nói đoạn nó bèn chọt chọt trước ngực Phương Tuấn Kỳ.

Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ lạnh như băng, lập tức muốn đuổi nó: “Tớ đưa cậu về nhà.”

Hứa Tiểu Minh liền lùi ra sau ba bước: “Không! Tớ không đi đâu!”

Phương Tuấn Kỳ nhướn mày: “Trốn về nước à?”

Hứa Tiểu Minh chột dạ, nhỏ giọng đáp: “Tớ không quen ở nước ngoài, sắp tự kỷ đến nơi rồi.”

Đúng là nhìn chẳng ra đấy, Phương Tuấn Kỳ hỏi: “Sách cũng không đọc sao?”

Hứa Tiểu Minh lầm bầm: “Bằng giả thôi mừ, có lên lớp hay không cũng đều được tốt nghiệp cả.”

Phương Tuấn Kỳ cười nhạt.

Y không nói nhưng Hứa Tiểu Minh biết thừa y đang suy nghĩ gì, xù lông lên: “Cậu giỏi, cậu trâu bò, cậu là học bá, ông đây cứ thích mua bằng giả đấy, cậu ghen tị à!”

Phương Tuấn Kỳ đã lâu không được nghe chất giọng này của nó, trong lòng có chút ngứa. Y bèn độc mồm độc miệng nói một câu: “Nhà tớ quá đơn sơ, không chứa nổi thân phận cao quý của cậu, để tớ đưa cậu đến khách sạn.”

Hứa Tiểu Minh ôm lấy cánh tay hắn bắt đầu gào khóc: “Đừng mà, nếu tớ dùng chứng minh thư để đăng kí thì cha tớ sẽ biết tớ đang ở đâu, tớ không muốn trở về nhà nữa!”

Phương Tuấn Kỳ: “…”

“Xin cậu đấy…” Hứa Tiểu Minh chớp mắt với y “Thu nhận tớ đi, tốt xấu gì cũng chờ ba tớ nguôi giận cái đã. Giờ tớ đi về thì ông ấy nhất định sẽ đánh chết tớ mất.”

Phương Tuấn Kỳ bị đôi mắt nó nhìn tới miệng khô lưỡi khô.

Hứa Tiểu Minh ham sống sợ chết, còn lay lay cánh tay y: “Anh Mập ơi anh Mập à, năn nỉ đó, hãy nhìn vào tình cảm mặn nồng suốt bao nhiêu năm qua của chúng ta mà thương tớ tí đi.”

Hấu kết Phương Tuấn Kỳ khẽ nhúc nhích, phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Hứa Tiểu Minh thổn thức đáp: “Đã hơn một năm không được nghe cậu mắng, thật là nhớ quá.”

Phương Tuấn Kỳ: “…” Cảm phiền vị thần tiên nào bay ngang qua đây thì đem yêu tinh này đi luôn dùm với!

Vì vậy Hứa Tiểu Minh ở lại nhà Phương Tuấn Kỳ, vốn dĩ y chỉ coi nơi này thành một cái giường, không tới lúc phải đi ngủ thì tuyệt nhiên sẽ không trở lại, giờ thì hay rồi…

Vừa tới buổi trưa, Hứa Tiểu Minh đã gọi điện thoại cho y: “Anh Mập này, tớ muốn ăn cơm rang thịt cua, mua cho tớ một phần nha.”

Phương Tuấn Kỳ dừng lại, đáp: “Buổi trưa tớ không về.”

Hứa Tiểu Minh gào khóc thảm thiết: “Không về? Cậu muốn để người cha già này chết đói ở nhà sao!”

Phương Tuấn Kỳ trầm mặc.

Hứa “ảnh đế” login: “Ba ngậm đắng nuốt cay nuôi mày khôn lớn mà mày nỡ đối xử với ba như thế à!”

Học sinh xuất sắc cao lãnh kiểu mẫu được vô số học muội ngưỡng mộ – học trưởng nam thần Phương Tuấn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ một câu thô tục.  

—— có đôi lúc thật muốn phịt chết Hứa Tiểu Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.