Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười: “Là do lúc đó tâm trạng anh không tốt.”
Đâu chỉ không tốt, là tự tìm ngược thì có. Tề Mộ quay đầu trừng hắn, nhưng lại không nỡ quá hung dữ, vì vậy bèn giận chó đánh mèo lên mấy bức tranh: “Mua mấy thứ này làm cái gì! Tốn tiền!”
Doãn Tu Trúc nói: “Không đâu, rất đẹp mà.”
Tề Mộ đáp: “Nếu đẹp thì em vẽ cho anh không được sao? Mua về lại kiếm lời cho người khác!”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, lên tiếng: “Khi ấy anh đã nghĩ, những bức họa này sẽ phải theo anh cả đời.”
Thấp giọng dịu dàng nói một câu lại như cắt chanh trong lòng Tề Mộ, chua xót vô cùng.
Tề Mộ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, quay đầu hôn hắn.
Doãn Tu Trúc bèn đáp lại cậu.
Tề Mộ thở dốc: “Sau này không cho anh mua tranh của em nữa.”
Doãn Tu Trúc không nỡ buông cậu ra: “Tại sao?”
Tề Mộ đáp: “Người cũng ở đây rồi còn rước tranh về làm gì hả? Không cho phép học theo Đại Sơn, quá ngu ngốc!”
Trái tim Doãn Tu Trúc cực kì ấm áp, bèn trả lời: “Đều nghe em.”
Nhưng ngay ngày hôm đó hắn liền nuốt lời…
Chuyện là thế này, hai người bọn họ dính nhau ở trong phòng đến tận chín giờ rưỡi, bữa sáng vẫn chưa ăn mà trực tiếp chạy tới công ty.
Trên đường đi Tề Mộ hỏi hắn: “Chú Doãn ở công ty à?”
Nụ cười Doãn Tu Trúc dần phai nhạt: “Thân thể ông ấy không tốt, gần đây không thế đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935730/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.