Đôi mắt Doãn Tu Trúc lập lòe ánh sáng: “Không có…”
“Vậy tại sao cậu không tin tớ?”
“Tớ…” Doãn Tu Trúc không phải là không tin cậu, mà là không tin bản thân mình —— hắn sao lại xứng đáng với những điều đó được?
Giọng của Tề Mộ nhỏ đi, khổ sở lên tiếng: “Tớ chẳng biết cậu nghĩ như thế nào nhưng đối với tớ mà nói, việc hẹn hò này rất thuần túy: điều kiện tiên quyết vẫn là cậu thích tớ, tớ thích cậu, mấy thứ khác đều chưa đủ để khiến tớ nói ra câu kia đâu.”
—— Chúng mình hẹn hò đi.
Doãn Tu Trúc nhớ lại câu ấy một lần nữa, cả người vẫn cứ nổi lên cảm giác run rẩy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với lúc trước. Bởi vì từ trên trời rơi xuống đất nên mới thấy càng chân thật hơn.
“Đừng nên gạt tớ.” Doãn Tu Trúc dùng sức nắm tay cậu, rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào cậu “Tề Mộ, đừng nên gạt tớ.”
Hồn vía hắn cuối cùng cũng trở về, tập trung trong con ngươi đen nhánh, tỏa ra ánh sáng được ăn cả ngã về không.
Tề Mộ nhìn hắn không chớp mắt: “Tớ thích cậu, nếu như dám lừa dối cậu, vậy thì hãy để cho tớ…”
Doãn Tu Trúc kéo cậu lại, dùng sức hôn lên môi của cậu.
Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt ra, suy nghĩ trong đầu chợt đình trệ.
Lúc hôn Tề Mộ bỗng nhiên Doãn Tu Trúc thấy rất bất an, hắn sợ mình bị đẩy ra, nhưng không hề có chuyện đó…
Thậm chí Tề Mộ còn tiến tới gần hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935724/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.