Bốn năm sau.
“Ding Ding” Tề Mộ tỉnh lại sau khi say rượu, đầu đau như búa bổ, cậu mê man lần mò tìm điện thoại, giọng nói khàn đến không ra hình thù gì: “Alo?”
Âm thanh của Kiều Cẩn vang lên: “Vẫn chưa tỉnh sao? Cũng mấy giờ rồi!”
Cổ họng Tề Mộ đau đớn, gọi bà: “Mẹ.”
Kiều Cẩn nói: “Lại say rượu? Con vừa mới trở về được mấy ngày mà không chịu nghỉ ngơi xíu nào hả?”
Tề Mộ day day ấn đường, đáp: “Mấy năm rồi không quay lại nên chạy đi đâu được.”
Kiều Cẩn dừng lại, phun ra hai chữ: “Đáng đời.”
Tề Mộ cười cười, đốt điếu thuốc: “Buổi tối con cũng không về đâu, Phương Tuấn Kỳ trở lại rồi.”
Kiều Cẩn đáp: “Đúng là cùng một cái đức hạnh với ba con!”
Tề Mộ dỗ bà: “Ngày mai nhất định sẽ về mà.”
“Thích thì về, không thích thì thôi.” Kiều Cẩn đáp “Chẳng muốn thấy con chút nào hết.”
Tề Mộ nói: “Con là đang tạo cho mẹ và đồng chí Đại Sơn một cuộc sống của riêng hai người, mẹ ngàn vạn lần phải ở bên cạnh ba đó, con bắt cóc mẹ lâu như vậy rồi ba sẽ nuốt chửng con mất.”
Lúc này giọng nói của Tề Đại Sơn vang lên: “Coan trai!”
Tề Mộ dở khóc dở cười: “Vâng.”
Tề Đại Sơn: “Đừng về nhé, ngày mai ba cưng mua cho cưng nhà mới, cũng đã đến lúc con phải xách vali rời đi rồi.”
Không chờ Tề Mộ lên tiếng, Kiều Cẩn đã cho Đại Sơn một phát tát, sẵng giọng: “Em thấy anh mới là người sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935713/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.