Chương trước
Chương sau
Tề Mộ từ trong mơ tỉnh lại, đầu óc trống rỗng.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy!

Tại sao cậu lại biến dấu chấm nhỏ thành dáng vẻ của Doãn Tu Trúc? Dấu chấm nhỏ là nữ sinh, Doãn Tu Trúc là nam sinh mà!

Tề Mộ lặp đi lặp lại câu nói này mười mấy lần cũng không thể dập tắt nhiệt hỏa trong lòng. Tiêu rồi… Cậu sao có thể nghĩ về Doãn Tu Trúc như thế được.

Tề Mộ buồn bực vò đầu, coi như lá thư kia bị ma ám mà vứt xuống đất.

Trong phòng tối mịt, ánh sáng yếu ớt chẳng tài nào xuyên qua nổi tấm rèm vừa dày vừa nặng, Tề Mộ tâm hoảng ý loạn, dứt khoát xuống giường bật đèn.

Phòng ngủ nhanh chóng sáng đến chói mắt, phong thư đáng thương nằm im một chỗ, phảng phất như đang chất vấn cậu: “Rõ ràng trong lòng cậu có quỷ, tại sao lại giận chó đánh mèo lên người tôi?”

Thị lực của Tề Mộ rất tốt, liếc mắt đã thấy được dấu chấm nhỏ tròn xoe ấy.

Cậu cảm thấy đau lòng, sải chân bước tới cầm lá thư lên một cách thật cẩn thận. Trên giấy viết thư còn thoang thoảng hương thơm, ngay cả nét chữ đẹp đẽ cũng mang theo dáng vẻ đáng yêu. Tề Mộ nghĩ mình sắp điên rồi, hơn nửa đêm còn miên man suy nghĩ cái gì nữa!

Vốn dĩ cậu cũng không quan tâm nội dung bức thư, lúc này chẳng biết đã tỉnh ngủ hay là vẫn đang tiếp tục nằm mơ, dù sao giờ đây cậu đang ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc đọc từng chữ từng chữ một.

Chưa tưởng tượng ra được bộ dạng của đối phương, nhưng từ hàng chữ đẹp đẽ trang nhã lại có thể phác họa ra một hình dáng sạch sẽ, thanh tú.

Cô ấy viết rất hay lại đặc biệt dịu dàng —— là loại người yếu đuối mong manh nhưng khiến người người như được bao phủ bởi gió xuân ấm áp. Trong đầu Tề Mộ hiện lên đôi mắt của Doãn Tu Trúc, sự ôn nhu ấy giống với khi hắn khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Tề Mộ: “!” Cậu chợt thấy nóng bừng, suýt nữa ném bức thư này ra ngoài!

Tại sao lại cứ phải nhớ tới Doãn Tu Trúc nhỉ? Cậu được người khác viết thư tỏ tình cho thế mà luôn nghĩ đến Doãn Tu Trúc, điều này có phần hơi quá đáng!

Không tôn trọng dấu chấm nhỏ, lại càng không tôn trọng Doãn Tu Trúc hơn!

Thái độ của Tề Mộ vô cùng đàng hoàng, tiếp tục đọc. Cậu nỗ lực tưởng tượng ra dáng dấp của dấu chấm nhỏ, vừa mới nghĩ tới một chút thôi mà cô đã biến thành bộ dạng của Doãn Tu Trúc.

Nếu… Doãn Tu Trúc viết thư tỏ tình, có phải cũng sẽ dùng giọng điệu như vậy không?

Ôn tồn lễ độ, tình sâu như biển.

Tề Mộ bỗng nhiên không thể đọc được nữa. Đây không phải là Doãn Tu Trúc viết, hắn không thể viết cho cậu được. Một ngày nào đó Doãn Tu Trúc mà có làm thật thì hẳn là sẽ đưa cho một cô gái ưu tú, dùng lời nói nhỏ nhẹ đầy quyến luyến, dịu giọng bày tỏ.

Trái tim Tề Mộ co rút lại, bàn tay run rẩy, siết chặt.

Cậu cúi đầu, cẩn thận miết phẳng bức thư rồi bỏ vào trong bao. Không đọc nữa, cùng một lúc sỉ nhục cả hai người như vậy là không đúng.

Tề Mộ rất ít khi mất ngủ, chỉ có mấy lần xem phim kinh dị là ngủ không ngon nhưng cũng có Doãn Tu Trúc ở bên cạnh, sau khi cảm thấy sợ thì chẳng biết lại ngủ thiếp đi lúc nào.

Đêm nay có làm cách nào cũng đều không ngủ được.

Cậu sợ lúc bản thân nhắm mắt lại mơ thấy Doãn Tu Trúc, mơ tới cảnh tượng hắn nhẹ giọng cẩn thận tỏ tình với cậu.

Không thể như vậy được! Tề Mộ lấy gối che đầu, buộc đại não ngừng suy nghĩ. Nhưng càng muốn đầu óc rỗng tuếch thì càng bất thành, từ xưa đến nay não bộ đều có chủ ý riêng của nó, không thèm quan tâm đến lý trí mỏng manh như cọng tóc của bạn.

Miễn cưỡng chịu đựng đến sau nửa đêm, Tề Mộ rốt cục cũng ngủ. Tiếp đó cậu thấy một giấc mộng.

Ban ngày suy nghĩ nhiều đêm sẽ nằm mơ, trước khi ngủ cố gắng không nhớ tới thì trong mơ lại chẳng thể nào ngăn được.

Doãn Tu Trúc không chỉ nói rất nhiều lời âu yếm, còn cúi đầu hôn cậu.

Đôi môi mềm mại lại vô cùng nóng bỏng tựa như siro sô cô la mang theo hương thơm ngọt ngào đắm say lòng người. Tề Mộ đã ăn sô cô la mười mấy năm nhưng chưa từng nếm được mùi vị nào ngon lành thế này. Cậu không kìm được mà tiếp cận hắn, muốn thử thêm càng nhiều mỹ vị hơn …

Tỉnh dậy.

Tề Mộ ngơ ngẩn cả người… Quần dính nhớp, đầu óc trống rỗng.

Chưa ăn thịt heo nhưng vẫn biết heo chạy, chuyện sinh lý như vậy ở trên lớp thầy giáo đã giảng qua.

Nhưng, nhưng…

Tề Mộ mặt đỏ tới mang tai leo xuống giường, sáng sớm ở trong phòng vệ sinh giặt quần.

Vì sao cậu lại mơ tới Doãn Tu Trúc? Vì sao lại hôn Doãn Tu Trúc?

Đây không phải là biến thái à!

Tề Mộ ngâm bàn tay mình trong làn nước lạnh lẽo, trên trán lấm tấm mồ hôi. Rốt cuộc là cậu bị cái gì vậy? Mắc bệnh thần kinh gì mà có thể làm như thế với Doãn Tu Trúc?

Vào lúc này Tề Mộ hoàn toàn không nghĩ đến đề tài về đồng tính luyến ái mà Đổng Quý Sinh đã từng nói đến, cậu nhớ tới chính là gã thầy giáo cầm thú đã xâm hại Tra Yên.

Tư duy của con người rất kì lạ, càng là người có tầm quan trọng với bản thân thì lại càng dễ nghĩ đến tổn thương.

Cảnh tượng Tra Yên bị cưỡng hôn vẫn có lực sát thương rất lớn. Biểu tình tuyệt vọng, thống khổ, bất lực của cô gái ấy khắc sâu trong đầu cậu, làm cho cậu đã từng  cảm thấy hôn môi là một chuyện gì đó vô cùng xấu xa dơ bẩn.

Mà hiện tại cậu lại càng giống gã cầm thú kia, sỉ nhục Doãn Tu Trúc trong mơ.

Sắc mặt Tề Mộ trắng bệch, dùng sức chà sạch quần, tay bị lạnh đến đỏ bừng cũng không có bất kì cảm giác nào, tựa như nếu làm ậy thì có thể tẩy sạch đáy lòng bẩn thỉu.

Không thể làm tổn thương cho Doãn Tu Trúc, tuyệt đối không thể gây tổn thương cho hắn.

Ngày hôm sau, Hứa Tiểu Minh có phần buồn bực: “Anh Mộ này, tối hôm qua cậu làm gì đấy.” Viền mắt thâm xì, cả một đêm không ngủ à?

Tề Mộ ném cặp sách, nằm úp sấp xuống đáp: “Ngủ không ngon.”

Hứa Tiểu Minh hỏi: “Hả? Gặp ác mộng sao?”

Sau lưng Tề Mộ chợt thấy căng thẳng, lí nhí nói: “Ừ, tớ đi ngủ chút, cậu giúp tớ đối phó với giáo viên nhé.”

Hứa Tiểu Minh thấy tinh thần cậu uể oải như vậy cũng không nhiều lời, đáp: “Được, tớ dựng cho cậu cái đài, bảo đảm thầy sẽ không phát hiện ra.” Hai người bọn họ ngồi cuối dãy, lại được che chắn bằng sách nên giáo viên sẽ không nhìn thấy.

Tề Mộ ngủ một giấc hết cả ba tiết.

Hứa Tiểu Minh lo lắng lên tiếng: “Anh Mộ không sao chứ? Nếu thấy khó chịu thì xin nghỉ về nhà nhé?”

Tề Mộ không muốn đi về, ngay cả cái giường cậu cũng thấy vô cùng chán ghét: “Thôi, chỉ là ngủ không ngon ấy mà.”

Hứa Tiểu Minh vươn tay sờ thử trán cậu: “Bị cảm sao? Không sốt nè.”

Tề Mộ nói: “Đã bảo là không sao mà” Lúc này điện thoại di động của cậu rung lên, Tề Mộ cúi đầu nhìn, là Ngụy Bình Hi hẹn cậu chơi bóng.

Tề Mộ trả lời Ngụy Bình Hi: “Đến ngay đây” Ngồi ở trong phòng học cũng khó chịu, chẳng thà đi vận động một chút.

Trước khi đi cậu nói với Hứa Tiểu Minh: “Tớ đi đá bóng, buổi trưa các cậu ăn cơm với Doãn Tu Trúc đi, tớ trực tiếp ra ngoài ăn với lão Ngụy là được.” Nhà thể chất cách cổng rất gần, vòng tới căn tin thì lại khá xa.

Hứa Tiểu Minh ngẩn người, mãi mới kịp phản ứng: “Cậu không đi cùng Doãn Tu Trúc sao?”

Tề Mộ đáp: “Lớp cậu ấy tan học muộn lắm, tớ không chờ đâu.”

Hứa Tiểu Minh mở to mắt, cứ ngỡ mình bị điếc rồi.

Tề Mộ đã cầm áo khoác ra khỏi cửa, Hứa Tiểu Minh nửa ngày sau mới hoàn hồn: “Ây dà, lão Ngụy được thăng cấp ư?”

Ngụy Bình Hi hắt xì hơi một cái, luôn cảm thấy có người đang mắng hắn.

Chơi bóng xong, Tề Mộ hỏi: “Đi ăn không?”

Ngụy Bình Hi: “Được, tớ rít điếu thuốc cái đã, cậu gọi Doãn Tu Trúc đi.”

Tề Mộ nói: “Cậu ấy không đi, có tụi mình thôi.”

Ngụy Bình Hi: “…” Suýt chút nữa đánh rơi cả điếu thuốc. Bọn họ cũng đã quen biết được một năm, thế mà Doãn Tu Trúc lại bất hòa chuyện cơm nước với Tề Mộ? Đây là mặt trời mọc ở đằng Tây hay là mẹ sắp lấy chồng?

“Doãn Tu Trúc không sao chứ?” Ngụy Bình Hi thử dò hỏi.

Trong lòng Tề Mộ nghẹn đến phát hoảng: “Không, lớp cậu ấy tan học muộn, nếu cùng ra ngoài ăn với chúng ta thì lại phải vòng vèo.”

Trước đây sao không nói như vậy đi?

Ngụy Bình Hi cân nhắc một chút: “Hai ngươi cãi nhau à?” Đôi chim cu ấy mà, quan hệ tốt đến mấy cũng có lúc cãi nhau.

Tề Mộ nhíu mày: “Không, vẫn ổn mà.”

Ngụy Bình Hi: “…”

Thôi, hắn không am hiểu chuyện tình cảm cho lắm, vẫn là muốn tránh sai thì nói ít vậy.

Ngụy Bình Hi hỏi cậu: “Ăn mỳ hả?”

Tề Mộ mất tập trung: “Được, đi ăn mỳ gạo Vân Nam đi.”

Khóe miệng Ngụy Bình Hi giật giật… Này mà còn bảo không cãi nhau? Hồn cũng không biết chạy đâu cả rồi.

Sau khi tan học, Doãn Tu Trúc và Phương Tuấn Kỳ cùng ra ngoài, lại chỉ thấy mỗi mình Hứa Tiểu Minh, nó nói với hắn rằng Tề Mộ ra ngoài trường ăn cơm rồi.

Doãn Tu Trúc nhíu mày, hỏi: “Cậu ấy và Ngụy Bình Hi đang chơi bóng à?”

Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Ừa, cậu ấy bảo thế.”

Doãn Tu Trúc đáp: “Tớ đi xem thử.”

Hứa Tiểu Minh: “Hai người bọn họ đi ăn cơm rồi á.”

Doãn Tu Trúc dừng lại, vẫn nói: “Các cậu đi ăn trước đi, không cần chờ tớ.”

Hứa Tiểu Minh gật đầu, nhìn theo hướng Doãn Tu Trúc vừa rời khỏi.

Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn nó: “Tề Mộ làm sao đấy?”

Hứa Tiểu Minh cũng rất nghi hoặc, trả lời: “Không biết, mới sáng sớm đã vô cùng kì lạ, ngủ cả ba tiết, lúc đi chơi bóng bảo với tớ là sẽ không chờ Doãn Tu Trúc ăn cơm.”

Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Hi có cùng suy nghĩ: “Hai người bọn họ cãi nhau hả?”

Hứa Tiểu Minh hỏi ngược lại: “Có sao, hai người đó đâu phải tụi mình?”

Phương Tuấn Kỳ: “…” Sải bước rời đi.

Hứa Tiểu Minh đuổi theo: “Tính tình này của cậu có thể bớt bớt đi một chút có được không vậy. Ngoại trừ người tốt như tớ thì ai mà chịu nổi cậu!”

Phương Tuấn Kỳ: “Chịu không được thì thôi.”

Hứa Tiểu Minh xù lông: “Này Phương mập, cậu càng ngày càng lớn lối rồi đấy, toàn được voi đòi tiên, ngày nào mà không cãi nhau thì cả người đều thấy bứt rứt chứ gề…”

Hm… Đồng chí Gà Con nói đúng, tần xuất gây gổ của bọn họ người bình thường quả thật không thể so được.

Doãn Tu Trúc tới nhà thể chất, phát hiện trên sân không có một bóng người —— Tề Mộ và Ngụy Bình Hi đi ăn cơm trước rồi.

Ấn đường Doãn Tu Trúc căng chặt, hắn lấy điện thoại di động ra gõ một hàng chữ, vừa muốn gửi thì lại xóa hết sạch. Có lẽ đá bóng xong thấy mệt nên mới đi ăn luôn, dù sao lớp hắn cũng tan muộn.

Doãn Tu Trúc không để cho bản thân phải suy nghĩ nhiều, nhưng chân lại như có ý thức mà đến cửa tiệm Tề Mộ thường lui tới.

Xa xa liền thấy Ngụy Bình Hi và Tề Mộ đang ăn cơm với nhau.

Doãn Tu Trúc dừng lại, không có đi qua mà quay đầu trở về phòng học.

Cả một buổi chiều hắn đều vô cùng bồn chồn, chẳng có cảm giác đói bụng chỉ thấy hoảng hốt. Nhất định Tề Mộ không cố ý né tránh hắn, chắc là… chắc là có nguyên nhân nào khác.

Doãn Tu Trúc dùng cả buổi để bình ổn tâm trạng nhưng đáng tiếc là hiệu quả không cao lắm.

Tiết cuối là giờ tự học, chuông vừa kêu Doãn Tu Trúc đã ra khỏi cửa đến lớp 10/3.

Hắn và Tề Mộ suốt ngày đi cùng nhau, đám học sinh lớp 3 đã cực kì quen hắn, Doãn Tu Trúc liếc mắt liền thấy cậu đang ngồi ở cuối lớp ngủ. Tim hắn vẫn đập thình thịch, dứt khoát đi vào phòng học tới bên cạnh Tề Mộ.

Hứa Tiểu Minh đang thu dọn cặp sách thì thấy Doãn Tu Trúc đến, nó bèn lay Tề Mộ: “Anh Mộ, tan học rồi đó!”

Tề Mộ chầm chập đứng dậy, ánh mắt mơ màng buồn ngủ.

“Tối nay cậu…” Doãn Tu Trúc vừa lên tiếng, Tề Mộ đột nhiên mở to mắt, lộ ra dáng vẻ đầy sợ hãi.

Doãn Tu Trúc giật mình.

Một lúc lâu sau Tề Mộ mới tỉnh táo lại, cậu khô khan nở nụ cười: “Làm sao thế?”

Doãn Tu Trúc thấy cậu đang khó chịu, vẫn hỏi: “Tối nay cậu có qua nhà tớ không?”

Tề Mộ nào dám đi? Cậu né tránh tầm mắt hắn, đáp: “Không được, mẹ tớ bảo tớ về nhà ăn cơm rồi.”

“À” Doãn Tu Trúc đồng ý “Cậu về bằng cách nào?”

Tề Mộ trả lời: “Tớ đi xe đạp nên cậu về trước đi.”

“Bên ngoài lạnh lắm.” Doãn Tu Trúc nói “Tớ dặn tài xế đưa cậu về trước nhé.”

“Không cần đâu” Tề Mộ phất tay đáp “Tớ không sợ lạnh, đạp xe một lát là nóng lên ấy mà”

Doãn Tu Trúc dừng lại, chung quy vẫn không nói gì nữa: “Vậy được, ngày mai gặp.”

Từ đầu tới cuối Tề Mộ vẫn không nhìn hắn: “Ừm.”

Thật ra Tề Mộ căn bản không có đi xe đạp, gần như cả đêm hôm qua cậu chẳng hề chợp mắt, sáng sớm lờ đà lờ đờ, đâu còn sức đạp xe nữa? Là tài xế trở cậu tới.

Cậu nói dối chính là vì muốn tránh Doãn Tu Trúc, giấc mộng hôm trước là đả kích quá lớn dành cho cậu. Trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nên đối mặt với Doãn Tu Trúc như thế nào cho phải.

Doãn Tu Trúc lên xe, tài xế vừa định cho xe chạy thì hắn lên tiếng: “Chờ một chút.”

Tài xế đáp: “Được.”

Không lâu sau xe của nhà họ Tề tới, hắn nhìn thấy Tề Mộ chui vào bên trong.

Doãn Tu Trúc cụp mắt, móng tay bấu chặt vào tay nắm cửa.

Tề Mộ tránh hắn.

Bốn chữ này nóng như mỏ hàn, khắc lên trái tim hắn.

Tại sao? Tại sao Tề Mộ lại muốn trốn tránh hắn? Trong đầu Doãn Tu Trúc vang lên từng tiếng ong ong, mãi cho đến khi miệng cảm nhận được vị gỉ sắt đang lan tràn —— hắn không tự chủ mà cắn môi chảy máu.

Là bởi vì lá thư đó à?

Doãn Tu Trúc nghĩ tới khả năng xấu nhất—— lẽ nào Tề Mộ phát hiện ra rồi, nghi ngờ lá thư đó là do hắn viết?

Không thể nào, Tề Mộ không thể đoán đúng được.

Nhưng ngoại trừ điều này thì làm sao có cái nào khác? Còn việc gì lại khiến Tề Mộ trốn tránh hắn đây.

Rõ ràng Doãn Tu Trúc ngồi trong ô tô ấm áp nhưng lại giống như đang ở dưới gió rét âm mấy chục độ, máu cả người đều bị đông lại.

Tề Mộ biết rồi.

Tề Mộ sợ.

Tề Mộ xa lánh hắn.

Từng câu từng chữ như châm độc, mạnh mẽ đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Doãn Tu Trúc nhớ lại lúc bản thân khuyên Tra Yên. Hắn nói Tề Mộ đã vì bọn họ  mà mở ra một cánh cửa, con đường sau này bọn họ phải tự mình bước đi.

Nhưng trên thực tế hắn lại chẳng hề di chuyển. Nếu mất Tề Mộ, ngay cả sức lực nhấc chân lên hắn cũng không có.

Làm sao bây giờ? Doãn Tu Trúc chìm trong nỗi sợ hãi. Nếu như Tề Mộ cứ rời khỏi hắn như vậy thì hắn nên làm gì.

Tề Mộ trốn Doãn Tu Trúc hai ngày…

Suốt thời gian đó tất cả mọi người đều nhận ra bọn họ không được bình thường. Hàng ngày Hứa Tiểu Minh luôn líu ríu mà bây giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ lo Tề Mộ khó chịu lại lôi nó ra làm bao tập đấm bốc.

Phương Tuấn Kỳ cũng thấy được Doãn Tu Trúc thất thố, chỉ ngắn ngủi có hai ngày mà cả người hắn tiều tụy đi rất nhiều, ở trong lớp cũng không thể tập trung sự chú ý.

Cả hai ngày này Ngụy Bình Hi đều bị Tề Mộ kéo đi chơi bóng, dù thể lực có tốt đến thế nào đi chăng nữa thì đồng chí lão Ngụy cũng có chút chịu không nổi: “Cậu định khiến cả đội bóng rổ mệt chết à?” Hắn lấy hơi, hút thuốc.

Tề Mộ nhìn hắn, nói: “Cho tớ một điếu.”

Ngụy Bình Hi: “…” Đờ phắc, sẽ không chia tay với Doãn Tu Trúc đấy chứ!

Ngụy Bình Hi cất bao thuốc lá đi, bản thân cũng không hút nữa, hắn hỏi: “Cậu… Rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

“Không sao” Tề Mộ không thật sự muốn hút thuốc, chỉ là trong lòng cảm thấy cực kì phiền muộn mới thuận miệng nói một câu.

Tuy rằng Ngụy Bình Hi không rành lắm về chuyện tình cảm, nhưng hiển nhiên cậu bạn của mình đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng, không mở miệng khuyên bảo thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn: “Tớ thấy thế này, nếu cậu làm sao thì hãy đi nói rõ ràng với cậu ấy, cứ im ỉm cũng vô ích thôi.”

Tề Mộ nghiêm mặt, ngồi ở trên bậc thang, ánh mắt vô định.

Nói rõ thế nào bây giờ? Cậu làm gì có mặt mũi mà lên tiếng đây? Bản thân nhận được một bức thư tình lại coi người viết trở thành anh em tốt của mình, ở trong mơ còn không tôn trọng hắn?

Lời mà nói ra thì phỏng chừng Doãn Tu Trúc cả đời này cũng sẽ không để ý đến cậu nữa.

Tề Mộ không dám nghĩ. Cậu phát hiện Doãn Tu Trúc luôn ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của cậu, một khi đánh mất thì như thể vừa bị lột da róc xương, chỉ còn dư lại một đống bầy nhầy không rõ tên.

Như vậy là không đúng, như vậy là không được bình thường.

Tề Mộ càng ý thức rõ được việc này thì lại càng sợ hãi.

Mình không thể trở thành một tên cầm thú tùy ý làm bậy, mình không thể làm tổn thương Doãn Tu Trúc, mình không nên coi thường cậu ấy như vậy.

Doãn Tu Trúc làm sao cảm thấy khá hơn được, hắn chẳng dám tưởng tượng bộ dạng giống nhau giữa hắn và Tra Yên.

Ngụy Bình Hi gọi cậu: “Doãn Tu Trúc tới tìm cậu này.”

Tề Mộ đột nhiên ngẩng đầu, thấy Doãn Tu Trúc đang đứng đối diện sân bóng rổ.

Ngụy Bình Hi nói: “Nói chuyện với cậu ấy đi” Dứt lời hắn đứng dậy, cầm theo đồng phục học sinh rời khỏi chỗ.

Tề Mộ từ xa nhìn Doãn Tu Trúc, do dự mấy giây mới đi tới.

Càng lại gần, trái tim Tề Mộ lại như bị kim đâm, sắc mặt Doãn Tu Trúc rất kém, thần thái tiều tụy, mi mắt rũ xuống, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Tề Mộ hối hận đến chết mất.

Giọng nói của Doãn Tu Trúc khẽ run: “Tớ sai rồi, cậu đừng tức giận có được không?”

Tề Mộ muốn tát bản thân mình một phát, Doãn Tu Trúc đâu có làm gì sai? Hắn vốn dĩ chẳng biết gì cả!

Tề Mộ lên tiếng: “Không phải…”

Doãn Tu Trúc siết chặt nắm đấm, thực sự chẳng thể chịu nổi: “… Đừng không để ý đến tớ.” Sao cũng được, hắn có thể làm bạn của cậu cả đời, hắn có thể duy trì khoảng cách với cậu mãi mãi, hắn có thể không vượt qua Lôi Trì nửa bước, bảo gì hắn cũng làm, chỉ cần Tề Mộ không tiếp tục trốn tránh hắn, không phớt lờ hắn, không rời khỏi hắn.

“Tớ…” Tề Mộ sốt ruột khó chịu, cậu sao có thể vô liêm sỉ đến vậy, sao có thể đối xử với Doãn Tu Trúc như thế, sao có thể khiến hắn khổ sở tới mức này?

“Xin lỗi.” Tề Mộ đáp “Là tớ không tốt, mấy ngày qua… Là do tớ sai.”

Doãn Tu Trúc lắc đầu, âm thanh rất nhỏ: “Tề Mộ, tớ chỉ có cậu, chỉ có một mình cậu thôi… Đừng không để ý tới tớ có được không?”

Tề Mộ lòng đau như cắt, cực kỳ hối hận. Rốt cục cậu đã làm gì? Rốt cục cậu đang làm gì thế này hả? Bởi vì suy nghĩ vớ vẩn của bản thân mà xa lánh, tránh né Doãn Tu Trúc. Cậu luôn miệng nói không muốn tổn thương hắn, không muốn làm hắn khổ sở, vậy mà kết quả thì như nào.

Doãn Tu Trúc coi cậu là người bạn tốt nhất, không… thậm chí còn là người thân. Cậu không quan tâm tới hắn, trốn tránh hắn thì Doãn Tu Trúc nhất định sẽ rất khó chịu!

Viền mắt Tề Mộ đỏ ửng, cam đoan với hắn “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, sau này tớ sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Doãn Tu Trúc không dám hỏi, ngay cả một chữ dư thừa cũng chẳng dám mở miệng.

Không dám hỏi cậu hai ngày nay làm sao, không dám hỏi tại sao cậu lại trốn tránh hắn, càng không dám hỏi có phải cậu đã biết người viết bức thư chính là hắn hay không.

Hắn sợ bản thân vừa lên tiếng thì sợi dây cáp này sẽ đứt. Đến lúc đó, đối mặt với hắn chính là vực sâu vô tận.

Hứa Tiểu Minh kinh hồn bạt vía đã hai ngày, thấy Tề Mộ vừa hết giờ học đã chạy đến lớp 1 thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Đậu má, đúng là dọa người!

Hai người này không cãi nhau thì thôi, một khi đã làm thì lại long trời lở đất!

Một tuần sau, tất cả đã khôi phục như lúc ban đầu. Thời gian này vì Tề Mộ quá áy náy nên chỉ hận không thể ở luôn tại lớp 1, dính sát bên cạnh Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc không nói gì, cũng chẳng chủ động hỏi cậu buổi trưa đi ăn chỗ nào, cũng không hỏi cậu buổi tối về nhà bằng cách gì, càng sẽ không hỏi cậu có muốn tới nhà hắn làm bài tập hay không.

Hắn chẳng hề lên tiếng nhưng thần kinh lại vô cùng căng thẳng, như dây chun bị kéo căng, lúc nào cũng có thể đứt.

Thậm chí hắn còn sợ tan học: Buổi trưa, hắn sợ Tề Mộ đã đi ăn cơm; buổi chiều, hắn lại sợ Tề Mộ về mất rồi.

Tề Mộ tránh hắn hai ngày, làm cho hắn nếm trải tư vị gặp ác mộng đã lâu không thấy. Sống một cuộc đời hạnh phúc quá lâu, hắn đã quên mất quãng thời gian lạnh giá, tàn khốc khi không có Tề Mộ là như thế nào.

Rốt cuộc Tề Mộ cũng nghĩ thông suốt… Cậu đã có thể thản nhiên đối mặt với hai phong thư kia lần nữa.

Người cậu thích hẳn là dấu chấm nhỏ.

Tuy không gặp được cô ấy, cũng chẳng biết vẻ ngoài của cô trông như thế nào nhưng cậu rất thích bức thư do cô viết.

Tề Mộ chưa từng thích ai khác bao giờ cả, bỗng nhiên động tâm như vậy thì càng đối với một người không hề tiếp xúc —— như thể vừa rơi vào lưới tình, thích đến nỗi kìm lòng chẳng đặng mà tưởng tượng ra dáng vẻ của đối phương.

Mà Doãn Tu Trúc đương nhiên là người ưa nhìn nhất mà Tề Mộ đã từng gặp, cho nên mới có thể liên tưởng…

Cũng bình thường, đặc biệt là quãng thời gian cậu nhầm Doãn Tu Trúc thành con gái hồi còn nhỏ.

Tự giải thích xong, cuối cùng Tề Mộ cũng coi như có thể vô tư đối mặt với những thứ này. Cậu thích dấu chấm nhỏ, người mà trong mơ cậu thấy cũng là dấu chấm nhỏ.

Không phải Doãn Tu Trúc.

Tề Mộ thở ra một hơi, cẩn thận cầm bức thư lên… Dấu chấm nhỏ nói, chờ đến khi bọn họ trưởng thành, cô ấy sẽ đến gặp cậu.

Đợi đến lúc chân chính gặp mặt dấu chấm nhỏ, cậu nhất định sẽ thích cô.

Tề Mộ triệt để khôi phục như bình thường. Bởi vì cậu biết rõ, người mình thích chính là dấu chấm nhỏ, một cô gái tri kỉ nho nhã, mạch lạc rõ ràng lại vô cùng đáng yêu.

Khí tiết trời dần dần trở nên nóng hơn, thi học kì lớp 10 cũng sắp đến.

Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh đánh cược: “Nếu điểm của tớ cao hơn cậu thì bữa sáng ở học kỳ sau sẽ giao hết cho cậu.”

Hứa Tiểu Minh không phục: “Điểm của tớ cao hơn cậu thì sao!”

Tề đại ca thở hắt ra một hơi: “Tớ sẽ bao cậu chơi game.”

Hứa Tiểu Minh hưng phấn: “Nhớ mồm đấy! Ông đây muốn chơi Dragon X X Division, luyện đá đến max lv!”

Tề Mộ nói: “Chỉ cần cậu có thể thắng tớ thì cứ luyện thoải mái.”

Hứa Tiểu Minh tràn đầy hưng phấn: “Chiến!”

Đừng thấy lúc này Tề baba bá khí trắc lậu, không hề e sợ mà nhầm. Buổi tối tan học liền lôi kéo Doãn Tu Trúc, giả bộ đáng thương: “Anh à, anh phải giúp em đoán đề đấy. Em không muốn thua, mất mặt lắm!”

Cách thời gian hai người “Chiến tranh lạnh” ba, bốn tháng, Doãn Tu Trúc đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có đôi khi nửa đêm nằm mơ sẽ giật mình thức giấc.

Doãn Tu Trúc lại cười nói: “Không cần đoán đề, cứ phát huy hết sức mình là được.”

Tề Mộ giương mắt nhìn hắn: “Thật không?”

Doãn Tu Trúc gật đầu: “Ừm, dạo gần đây cậu rất cố gắng.”

Đây không phải nối dối, mấy tháng này Tề Mộ cực kì liều mạng, không đến muộn, không về sớm cũng không trốn học, thời gian dành cho chơi bóng trước đây đều được dùng cho lớp tự học.

Bởi vì không có cậu, Ngụy Bình Hi cảm thấy bản thân không còn sức đâu đi ngược người khác nữa, an tâm ngồi học vài tiết.

Tề Mộ vẫn bất an: “Dạo này Hứa Tiểu Minh cũng cố ghê lắm lun á.”

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cậu ấy không thông minh như cậu.”

Tề Mộ đắc chí: “Chuẩn không cần chỉnh.”

Doãn Tu Trúc ngừng lại, nhắc tới: “Sắp lên lớp 11 rồi.” Cấp ba và cấp hai giống nhau, năm nào cũng xếp lại lớp. Nếu như Doãn Tu Trúc muốn học cùng với Tề Mộ thì phải rời khỏi lớp chọn.

Tề Mộ nhìn về phía hắn: “Cậu phải thi thật tốt đó, không cho phép làm bậy.”

Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống.

Tề Mộ lại bảo: “Cậu giỏi lý hóa như vậy hay là chọn ban tự nhiên đi.”

Doãn Tu Trúc nói: “Môn sử địa của tớ cũng được mà.”

Doãn học thần, cậu chẳng có gì là không được hết ấy! Tề Mộ đáp: “Ban xã hội chẳng có tiền đồ gì sất.”

Doãn Tu Trúc nở nụ cười: “Thật ra ban xã hội mới là có tiền đồ”

Tề Mộ bĩu môi: “Vậy tại sao ban tự nhiên có 5 lớp mà ban xã hội chỉ có mỗi ba  lớp.”

Doãn Tu Trúc đang muốn giải thích cho cậu một phen, Tề Mộ đã cắt ngang: “Kỳ thực tớ muốn học nghệ thuật.”

Doãn Tu Trúc sững sờ. Tề Mộ vò mái tóc, lên tiếng: “Tớ không thích hợp với việc học, bó tay chấm com luôn, cũng chẳng muốn học thể thao, may là được đại Kiều di truyền cho một ít thiên phú, còn vẽ được đôi chút, tốt nhất vẫn là nên thi mỹ thuật.”

Doãn Tu Trúc dừng lại: “Cũng được.”

Tề Mộ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Lên đại học cậu không có dự định đi du học à?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu: “Không.” Ít nhất là năm nhất và năm hai thì sẽ như vậy.

“Vậy tớ cũng không đi.” Tề Mộ trả lời “Cậu không vào Thanh Hoa thì cũng là Bắc Đại, tớ chắc chắn sẽ không theo được nên vào học viện mỹ thuật vậy.”

Trong lòng Doãn Tu Trúc thấy hơi buồn buồn, nhìn cậu, cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.

Tề Mộ nói: “Bất quá yêu cầu của trường đối với lớp văn hóa cũng không thấp, tớ còn phải cố gắng rất nhiều!”

Doãn Tu Trúc căng thẳng hơn cả cậu: “Cậu…nhất định sẽ làm được.”

Tề Mộ cười đáp: “Dù sao cũng đang nỗ lực để sau này không phải hối hận đây.” Dứt lời cậu liền bảo Doãn Tu Trúc “Sớm muộn gì tớ cũng phải tới lớp nghệ thuật, cậu cũng đừng chiều ý tớ làm gì mà thi thật tốt vào. Tớ muốn thấy cậu được điểm tối đa.”

Trong lòng Doãn Tu Trúc nóng hôi hổi, gật đầu nói: “Ừm, cậu cần tớ được bao nhiêu điểm thì tớ sẽ được bấy nhiêu.”

“Cũng đừng có áp lực quá.” Tề Mộ cười cong khóe mắt “Thả lỏng một chút! Nếu cậu không thi nổi chắc tớ thành kẻ tội ác tày trời mất.”

Doãn Tu Trúc cười theo: “Nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.”

Kì thi không cho hắn bất kỳ áp lực nào, đặc biệt là vừa nghĩ tới việc bọn họ có thể lên đại học cùng nhau thì Doãn Tu Trúc lại tràn đầy động lực.

Hắn không dám nghĩ đến tương lai quá xa, ít nhất ở đoạn thời gian tốt đẹp nhất này bọn họ có thể làm bạn.

Kết thúc đợt thi của khối 10, Doãn Tu Trúc nắm trong tay một chuỗi điểm cao nhất, khiến giáo viên ban xã hội và ban tự nhiên mém chút nữa đã lao vào đánh nhau.

Giáo viên ban tự nhiên: “Môn lý hóa đạt điểm tối đa là chuyện bình thường, sử địa mà có thành tích như vậy mới là kỳ tích!”

Giáo viên ban xã hội: “Thầy đang coi thường lý hóa đấy à? Thầy nỡ lòng nào để một đứa trẻ có tư duy logic tốt như vậy đi học vẹt sao?”

Giáo viên xã hội: “Thầy mới học vẹt ấy, cả tổ đều học thuộc lòng răm rắp hết! Thi lịch sử chính trị toàn cho mở tài liệu, giỏi thì thầy đọc cho tôi nghe đi!”

Nhưng bọn họ có cãi nhau mãi cũng vô dụng, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay Doãn Tu Trúc.

Thật ra Doãn Tu Trúc không có cảm giác gì với ban tự nhiên, đối với hắn thì cái nào đều được cả, nhưng Tề Mộ lại thấy ban xã hội có tiền đồ hơn (ý kiến cá nhân của Tề đại ca),cho nên Doãn Tu Trúc liền vào ban tự nhiên.

Phương Tuấn Kỳ cũng vậy, còn Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh tới ban xã hội.

Ngụy Bình Hi chọn ban tự nhiên, Tề Mộ vô cùng tò mò, lão Ngụy bèn lên tiếng: “Ban xã hội có nhiều nữ sinh lắm, phiền ơi là phiền.”

Hứa Tiểu Minh nhìn hắn như nhìn một đứa bị bệnh thần kinh, có trời mới biết nó vì điều này mới chọn học ban xã hội.

Lớp 11 trôi qua rất nhanh, tuy rằng không cùng lớp với Doãn Tu Trúc, còn chia ra lớp khoa học và nghệ thuật nhưng Tề Mộ nào để ý đến việc đó? Cậu vốn là thành viên ngoài biên chế của lớp chọn, lúc có hội thao còn suýt nữa trở thành đại diện của lớp 1 tham gia chạy tiếp sức…

Kì nghỉ đông năm lớp 11, Tề Mộ học chuyên ngành với giáo viên dạy mỹ thuật. Cậu từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, đặc biệt nhạy cảm với màu sắc, giáo viên khen cậu không dứt.

Đến khi khai giảng, Tề Mộ đưa cho Doãn Tu Trúc một bức tranh.

Doãn Tu Trúc vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người.

Tề Mộ cười hì hì nói: “Thế nào, còn nhớ không?”

Doãn Tu Trúc yên lặng nhìn bức tranh trên tay, viền mắt đau đớn. Hắn làm sao có thể quên được.

Đây là một bức tranh đẹp vô cùng, đẹp đến kinh tâm động phách.

Mặt trời ngả về phía Tây, bên trong ráng chiều đang dần dần kéo đến có một chú chim khổng tước trắng như tuyết được nuôi trong chiếc lồng cao cao, mà ở phía ngoài là hai đứa trẻ bé xíu đang nắm tay nhau, ngắm khổng tước xòe đuôi.

Sắc thái hoàng hôn vô cùng rực rỡ ấm áp, khổng tước trắng như tuyết trở thành vật sưởi ấm trong mùa đông. Sự tương phản mạnh mẽ làm nổi bật lên hai đứa trẻ: Hai người ở dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh tịch như mặt trăng.

Hoàng hôn bao trùm khổng tước trắng, ánh mặt trời chiếu rọi đêm trăng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Tề Mộ nói: “Bức họa này có tên là —— Us. Cậu có thể cầm lấy, chờ sau này tớ nổi tiếng rồi, không chừng sẽ rất đáng tiền đó.”

Doãn Tu Trúc nói thầm: Hiện tại nó đã là báu vật vô giá rồi.

Là báu vật vô giá thuộc về bản thân hắn.

Vừa khai giảng lớp 12 xong, Hứa Tiểu Minh gào thét: “Có tin hot, có tin hot!”

Tề Mộ đang chơi bóng liền ngừng lại: “Hả? Làm sao vậy.”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Tớ nghe nói tân sinh khối 10 năm nay có một nữ sinh đã làm mới thành tích nhập học của Doãn Tu Trúc, còn 4 điểm nữa là được tối đa rồi đó!” Năm ấy Doãn Tu Trúc thiếu 5 điểm.

Ngụy Bình Hi vừa nghe thấy mặt liền như bị táo bón.

Hứa Tiểu Minh cười hề hề, đâm thẳng vào trọng điểm: “Hình như là em gái của chúng ta thì phải!”

=================

Ôi chương này siêu dài, 17 trang word lận OTZ may là vẫn xong kịp trong ngày.

Chương này vừa edit vừa thấy cảm động QAQ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.