Doãn Tu Trúc sững sờ, nhanh chóng nhìn về phía Tề Mộ.
Miệng của Tề Mộ vẫn nhanh hơn so với đầu óc, vừa mở mồm ra đã nói: “Đừng nói mấy thứ buồn nôn như thế có được không? Cậu ấy là người anh em tốt của tớ đấy!”
Nghe thấy cậu nói vậy, trong lòng Doãn Tu Trúc trầm xuống, thần thái bình tĩnh gần như vô cảm.
Ngụy Bình Hi “Ồ” một tiếng, âm thanh hơi nhướn lên, hiển nhiên là có cách lý giải khác đối với từ anh em này.
Tề Mộ chỉ lo hắn lại “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (*),mắt trước mắt sau đã làm Doãn Tu Trúc buồn bực thì phải làm sao giờ?
(* Một câu thơ của Đỗ Phủ có nghĩa: Lời thơ chưa làm cho người ta kinh ngạc thán phục thì đến chết vẫn không thôi sửa chữa)
Tề Mộ đổi chủ đề: “Hai cậu hẳn là quen biết nhau rồi nhỉ, có cần tớ giới thiệu không?”
Ngụy Bình Hi gật đầu với Doãn Tu Trúc: “Vừa về à? Bận cái gì thế.”
Doãn Tu Trúc tương đối xa cách: “Có chút việc riêng.”
Ngụy Bình Hi mới gặp qua hắn có một lần, không tính là quen thuộc, chào hỏi một cái là được rồi.
Tề Mộ cũng không hy vọng Doãn Tu Trúc nói nhiều với Ngụy Bình Hi, cậu bảo: “Tớ còn ba vòng nữa là xong, cậu về trước đi, lát tớ đi tìm cậu.”
Doãn Tu Trúc: “Tớ chạy cùng cậu.”
Tề Mộ đáp: “Không cần đâu, cậu đã mệt mỏi mấy ngày nay rồi, thân thể sao mà chịu nổi? Mau nghỉ ngơi đi.”
Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935685/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.