Doãn Tu Trúc giống như bị đầu độc, từng chút từng chút một tiến tới gần cậu.
Cậu không hề phòng bị, hoàn toàn thoải mái, tựa hồ có chút khẩn trương —— lông mi khép hờ khẽ rung, cắn nhẹ môi dưới.
Doãn Tu Trúc muốn hôn lên đôi môi cậu, muốn nghiêm túc thưởng thức hương vị của cậu. Xúc cảm ban sáng vẫn còn quanh quẩn trong đầu, sự mềm mại mang theo từng tia mát lạnh, cơ hồ giống như mây trên trời, chạm vào liền biến thành giọt nước, thấm vào lục phủ ngũ tạng của hắn, tưới vào linh hồn khô cằn của hắn.
Tại sao phải nhịn chứ?
Hắn thích Tề Mộ, ỷ lại cậu, lưu luyến cậu, quý trọng cậu. Cuộc đời này không có ai thích cậu nhiều như hắn, cũng sẽ không có ai cần cậu hơn hắn.
Tề Mộ là của hắn, hắn cũng chỉ có Tề Mộ.
Còn do dự cái gì nữa? Hôn cậu ấy, chiếm hữu cậu ấy, in lên người cậu ấy dấu ấn của bản thân khiến cho cậu ấy vĩnh viễn thuộc về mình. Tính mạng của hắn là do cậu thắp sáng, hắn khao khát có được cậu hơn tất cả mọi thứ.
Doãn Tu Trúc giữ chặt bờ vai cậu, cách cậu càng ngày càng gần. Chỉ cần một chút kích thích, hắn liền có thể chạm vào được người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Tề Mộ, Tề Mộ, Tề Mộ.
Kêu tên cậu bao nhiêu lần cũng không đủ, tình cảm của hắn ngày qua ngày lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cậu hoảng hốt, tim đập mãnh liệt, nhanh đến nỗi não bộ cũng không cung cấp đủ máu nữa! Cậu lớn như vậy rồi nên đã từng bị đánh rất nhiều: nắm đấm thép của Tề lão đồng chí thì không nói, chỉ cần là đánh nhau với bạn đồng trang lứa cũng đã đếm không xuể. Người ngoài chỉ thấy Tề đại ca xưng hùng xưng bá, không gì không làm được, thật ra loại chuyện đánh đấm như thế này sao mà có thể không bị thương tổn bao giờ? Mặc dù thắng nhưng trên người cũng bị dính đón không ít lần.
Tề Mộ đến chết vẫn cứ sĩ diện, xưa nay đều không kêu một tiếng, tỏ vẻ da dày thịt béo. Kỳ thực thần kinh cậu rất mẫn cảm với đau đớn, rất sợ đau, khi bị trúng đòn thì thường ở trong phòng rên rỉ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Cho nên để cậu đứng thẳng lưng chịu đòn như thế này, nếu nói không căng thẳng thì là giả! Đây chính là Doãn Tu Trúc, nếu là người khác… Ngay cả đồng chí Đại Sơn muốn đánh cậu cũng phải đuổi theo từ trên lầu xuống dưới lầu khoảng nửa tiếng!
Tề Mộ không chỉ cảm thấy hồi hộp mà tâm trạng còn hơi bực bội. Cậu đùa quá trớn với bạn tốt nhất của mình như vậy, cậu khó chịu; Doãn Tu Trúc thật sự giận cậu, cậu càng khó chịu hơn; người có tính tình tốt như Doãn Tu Trúc muốn đánh cậu lại càng khiến cậu khó chịu hơn nữa!
Có lẽ phần bực bội này có pha thêm một chút cảm xúc khác, ví dụ như là oan ức.
Mà Tề Mộ sẽ không thừa nhận. Nam tử hán đại đậu hũ, bình thường giả vờ đáng thương giả vờ oan ức thì còn được, bảo cậu thực sự đáng thương thực sự oan ức thì chi bằng một quyền đánh ngất cậu luôn đi cho rồi.
Tề Mộ cảm thấy vai mình nặng trĩu, càng cố gắng giả bộ: “… Đừng đánh vào mặt.”
Hai câu liền lay tỉnh Doãn Tu Trúc. Tim hắn đập nhanh lại còn nóng đầu nhưng may là vẫn còn một tia lý trí.
“Đánh mặt?” Giọng hắn khàn khàn.
Tề Mộ nhắm chặt mắt, ưỡn ngực: “Trừ mặt ra thì cậu muốn đánh chỗ nào cũng được. Chủ yếu là tớ sợ ba tớ nhìn thấy, ba nếu biết tớ với cậu đánh nhau thì nhất định không phân tốt xấu mà đánh tớ trước, tớ thì đánh không lại ông ấy… Cho nên cậu đừng đánh vào mặt, còn đâu thì cứ thoải mái đi” Nói xong, âm cuối còn hơi run rẩy.
Doãn Tu Trúc còn chưa phản ứng kịp: “Tại sao tớ lại phải đánh cậu?”
Tề Mộ hơi hé mắt, lặng lẽ nhìn Doãn Tu Trúc một cái, thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, liền chột dạ nhắm mắt lại: “Tớ… Tớ không cố ý hôn cậu mà.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Âm thanh của Tề Mộ lí nhí như muỗi kêu: “Cậu đừng có giận nha, tớ chịu nhận lỗi với cậu rồi, cậu muốn thế nào cũng được tớ sẽ không phản kháng.”
Vốn đang nỗ lực kiềm chế luồng nhiệt đang từ dưới chui lên—— Muốn như thế nào cũng được? Hắn muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, muốn triệt để chiếm lấy cậu.
Thanh âm của cậu rất mềm mại, tựa như tiếng mèo con kêu meow meow. Cậu dùng một đôi mắt trong veo ngơ ngác, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn.
Vốn Doãn Tu Trúc cũng không tức giận, nhưng nếu hắn thật sự tức giận thì vào giờ phút này nửa điểm hỏa khí cũng không có, trong lòng mềm nhũn.
“Tớ không tức giận” Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống, siết chặt nắm đấm.
Tề Mộ không tin lắm: “Từ lúc tớ hôn cậu đến giờ cậu vẫn luôn làm mặt lạnh…”
Tại sao cậu ấy có thể dễ dàng nói ra chữ hôn? Tại sao cậu ấy lại nói ra không chút kiêng dè gì? Là bởi vì không để tâm sao.
Doãn Tu Trúc hô hấp hơi đình trệ, đáp: “Chẳng qua là tớ thấy có chút mất mặt.”
Tề Mộ: “Mất mặt?”
Doãn Tu Trúc bình ổn cảm xúc, nói: “Tớ không thích chỗ công cộng. Ở siêu thị náo loạn lớn như vậy nên tâm trạng tớ không được tốt cho lắm, lại còn bị bạn cùng lớp bắt gặp nữa.”
Tề Mộ gấp gáp lên tiếng: “Không sao, Bàng Lương và Giang Mạn Mạn không thấy tụi mình hôn nhau đâu”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn cậu, con ngươi đen lấp lóe, môi mỏng tái nhợt mím chặt.
Tề Mộ kịp phản ứng —— Phắc, mình đúng là ngu mà. Nói cái nào thì không nói lại cứ nhắc đến chuyện kia làm gì không biết!
“Tóm lại, hôm nay là tớ không tốt cứ hấp ta hấp tấp!” Cậu thành tâm thành ý đáp “Tớ không có cố ý. Cậu biết tớ sợ nhất là khi cậu khó chịu mà, tớ có chọc ai tức giận cũng được chỉ có cậu là không thể”
Câu chữ đi kèm với âm thanh lanh lảnh kia như rượu tiên nước thánh rót vào trong lòng, khiến cho miệng hắn nổi lên từng tia ngọt ngào.
Doãn Tu Trúc thở dài, ôn tồn đáp: “Tớ sẽ không giận cậu.”
Tề Mộ nhìn hắn: “Thật không?”
Doãn Tu Trúc liếc mắt một cái đã hiểu được rõ trong lòng cậu nghĩ gì, cho nên trong miệng lại ngọt đến có chút đắng: “Cậu có làm gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ không giận cậu” Hắn làm sao có thể giận cậu được. Không ai lại nỡ tức giận với bảo bối mà mình đã quý trọng 10 năm như thế cả.
Tề Mộ nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, thấy hắn không giống như đang nói dối sau cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu trong lòng cậu không thoải mái thì nhất định phải nói cho tớ biết, đừng có giấu giấu diếm diếm.” Tề Mộ nhắc nhở hắn.
Doãn Tu Trúc lại chỉ có thể giấu giấu diếm diếm, hắn gật đầu: “Ừm.”
“Nhất định không được phép giấu tớ”
Doãn Tu Trúc: “Được.”
Tề Mộ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng, không sợ Doãn Tu Trúc sẽ tuyệt giao với cậu nữa.
Hai người bọn họ đứng ở cửa một hồi lâu, Quỷ Quỷ nghe thấy động tĩnh liền đi ra, quấn lấy chân Tề Mộ làm nũng.
Khuôn mặt Tề đại ca vô cùng vui vẻ, khom lưng ôm vật nhỏ vào lòng, chọt chọt chóp mũi nó: “Tiểu bại hoại có nhớ anh không?”
Quỷ Quỷ rất thích cậu, liếm liếm đầu ngón tay của cậu.
Tề Mộ trời sinh đã sợ ngứa, bị đầu lưỡi nhỏ gai gai liếm một cái, lập tức cười ra tiếng: “Thật là nhột.”
Cậu vẫn nói chuyện với Doãn Tu Trúc: “Cậu tới thử mà xem, thật sự là ngứa lắm luôn”
Cậu rụt đầu ngón tay lại, muốn cho mèo con liếm nhưng lại rất sợ nhột—— dáng dấp kia khiến tim Doãn Tu Trúc còn cảm thấy ngứa hơn.
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi thay quần áo trước đã”
Tề Mộ đùa với con mèo nhỏ nói: “Được…”
Chờ Doãn Tu Trúc xuống nhà, Tề Mộ đã ôm mèo con chơi thành một đoàn, cậu thấy Doãn Tu Trúc tới liền khoe khoang nói: “Cậu xem nó thích tớ chưa này, cứ liếm tớ hoài luôn”
Nhìn cậu bị mèo con quấy phá đến thở hổn hển, Doãn Tu Trúc: “…” Đúng là mèo với miếc, thật đáng ghét!
“Chắc nó đói bụng rồi” Doãn Tu Trúc nhẫn tâm chọc thủng quỷ kế của mèo con.
“Đúng ha!” Tề Mộ ôm lấy nhóc con, hỏi nó “Mày có đói bụng không?”
Quỷ Quỷ nào biết cái gì, chỉ mù mờ kêu meow.
Tề Mộ làm bộ nghe hiểu, cũng không quay đầu lại mà kêu: “Anh Doãn, bé muốn ăn cơm!”
Anh Doãn của cậu lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống cầu thang
Tề Mộ nghe có tiếng động, quay đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Lỗ tai Doãn Tu Trúc ửng đỏ: “Không có gì.”
Tề Mộ quay lại tiếp tục chơi với mèo. Một người một mèo nói qua nói lại trông cũng cực kì hài hòa.
Đại khái là bởi vì có cùng thuộc tính —— đáng yêu như nhau.
Quả nhiên là Quỷ Quỷ rất đói bụng, sau khi đổ thức ăn cho mèo ra, nó ăn đến mức thở phì phò, đuôi nhỏ quét quét xuống đất như con chó nhỏ.
Tề Mộ nhìn một lát, bèn hỏi một câu: “Thức ăn cho mèo có ngon không?”
Doãn Tu Trúc nhịn không được, bật cười.
Tề Mộ nóng lòng giải thích: “Màu sắc rất giống sô cô la mà… Hơn nữa Quỷ Quỷ ăn ngon lành như thế”
Doãn Tu Trúc đứng lên nói: “Tớ đi làm cơm, một lúc nữa là có thể ăn rồi”
Tề Mộ quả thật đang rất đói, thiếu niên lúc này chính là đến tuổi ăn tuổi lớn, một ngày hận không thể ăn sáu bữa cơm!
Tề Mộ do dự một chút, mở miệng bảo: “Ba tớ…”
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Tề Mộ giật mình mới phản ứng được là điện thoại di động của bản thân đang kêu.
“Vẫn chưa thích ứng được món đồ mới này cho lắm” Tề Mộ lục tìm điện thoại trong áo khoác.
Là Tề Đại Sơn gọi tới, Tề Mộ ấn nhận điện thoại liền nghe cha cậu nói: “Tối nay con có về nhà không?”
Mắt Tề Mộ sáng quắc: “Con có thể ngủ lại một hôm nữa ạ?”
Tề Đại Sơn: “Muốn ở thì cứ ở. Tối nay ba với mẹ con có một bữa tiệc cần phải tham gia, lúc về có thể tương đối trễ”
Tề Mộ vui vẻ: “Vậy con không về nữa, ở lại chơi với Doãn Tu Trúc”
Tề Đại Sơn dặn cậu: “Đừng có ham chơi quá, nhớ làm bài tập đó!”
Tề Mộ lúc này mới nhớ đến vấn đề bài tập, vội vàng đáp: “Ba yên tâm, con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ” Có Tiểu Trúc tử ở đây, còn phải lo đến chuyện này sao?
Cúp điện thoại, Tề Mộ liền thấy Doãn Tu Trúc đang ngơ ngác đứng ở một bên.
“Ba tớ nói hôm nay tớ có thể ở lại ngủ một đêm.”
“Ồ…” Doãn Tu Trúc xoay người đi về phía nhà bếp, âm thanh bình tĩnh, bóng lưng suất khí, chỉ là có chút cùng tay cùng chân…
Tề Mộ vèo một cái chạy lên trước: “Không vui à?”
Cậu cúi người xuống, muốn thấy mặt hắn. Doãn Tu Trúc giấu được sự vui sướng trong mắt nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Tề Mộ: “Nếu muốn cười thì cứ cười đi mà”
Doãn Tu nhìn về phía cậu, lộ ra một nụ cười sáng lạn như dải ngân hà.
Tề Mộ: “!”
Cậu sờ mũi một cái, thầm nghĩ: Doãn Tu Trúc lớn lên đúng thật là cực kì đẹp trai! Chẳng trách nhân khí lại cao như vậy.
“Tớ đi nấu cơm.” Doãn Tu Trúc rốt cục vẫn còn nhỏ, ngay cả âm thanh vui vẻ cũng không giấu được: Vừa ở lại một đêm, bây giờ Tề Mộ vẫn muốn ở thêm một đêm nữa. Sinh nhật của hắn năm nay thực sự quá tuyệt vời.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Tề Mộ quấn lấy Doãn Tu Trúc bắt đầu làm bài tập.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Lần sau cậu phải tự mình làm”
Tề Mộ gật đầu như gà mổ thóc, cam đoan giống hệt như mấy tên đàn ông chuyên đi lừa gạt người khác: “Lần sau tớ nhất định sẽ tự làm.”
Nói xong cậu rất nhiệt tình mà xoa bóp vai cho Doãn Tu Trúc. Doãn Tu Trúc rất sợ cậu gần mình như vậy nhưng lại không nỡ bảo cậu ngừng tay —— cũng may là mấy bài tập này hắn không cần động não cũng có thể làm tốt.
Giải quyết xong bài tập thì thời gian vẫn còn sớm, Tề Mộ muốn xem ti vi, lúc đang tìm điều khiển từ xa lại không cẩn thận đánh rơi một thứ xuống đất
Tề Mộ cúi xuống nhặt, đoạn thiếu chút nữa đã quẳng nó đi.
Doãn Tu Trúc bưng ca cao nóng lại gần, cũng nhìn thấy
Trong tay cậu là một cái đĩa DVD, trên bìa là mỹ nữ tóc vàng với dáng vẻ lẳng lơ, mặc như không mặc, thật tội cho đám vải vóc.
Tề Mộ cầm lấy cũng không biết nên đặt nó ở đâu, chợt nghĩ đến nội dung bên trong lại càng cảm thấy lúng túng muốn chết.
Cơ thể đối lập rõ ràng của hai người đàn ông một da trắng một da đen kia vẫn còn hiển hiện trong đầu cậu, mãi cũng không đuổi đi được.
Doãn Tu Trúc liếc mắt thật nhanh nhìn cậu, cái tay cầm khay không khỏi dùng sức, khớp xương có phần trở nên trắng bệch.
Tề Mộ đảo mắt sang chỗ hắn, trong lòng hơi hồi hộp: Xong đời, chắc chắn lại khiến Doãn Tu Trúc cảm thấy không thoải mái rồi.
Nội dung bộ phim này ai thấy cũng sẽ khó chịu, thêm vào việc ban nãy cậu vô tình hôn hắn. Nghĩ kĩ một chút thì Doãn Tu Trúc khẳng định sẽ thấy không vui vẻ gì cho cam.
Tề Mộ vội vàng tự tẩy trắng: “Bộ phim này thật buồn nôn.”
Doãn Tu Trúc ngẩn ra, đáy lòng chợt lạnh.
Tề Mộ cười gượng nói: “Tại sao lại có người biến thái như vậy cơ chứ, đi quay cái phim thế này…”
Sau đó một chữ Doãn Tu Trúc cũng không nghe rõ được nữa. Hắn bị hai từ “Buồn nôn” “Biến thái” đáng trúng lồng ngực, trong lúc nhất thời hô hấp có chút khó khăn.
“Được rồi ” Tề Mộ thấy sắc mặt hắn không đúng cho lắm, vội vàng an ủi hắn “Tớ sẽ đập vỡ nó rồi ném vào thùng rác. Sau này cậu không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa”
Tề Mộ xoay người định đi, Doãn Tu Trúc liền hỏi cậu: “Cậu cảm thấy rất buồn nôn sao?”
“Đương nhiên.” Tề Mộ chỉ lo hắn vẫn còn để ý đến chuyện hôn môi, bèn nói đến là dứt khoát “Hai người đàn ông sao có thể làm như vậy được, đúng là biến thái mà”
Từng câu từng chữ như dao đâm vào tim Doãn Tu Trúc.
“Đúng thế…” Âm thanh của Doãn Tu Trúc rất nhẹ, nhẹ như thể toàn bộ khí lực đều đã bị rút sạch “Đúng là bệnh thần kinh”
Bởi vì có quan hệ với Vu Đại Vân nên hồi nhỏ Doãn Tu Trúc hay bị chửi là bệnh thần kinh. Tề Mộ rất chán ghét ba chữ này, cậu biết Doãn Tu Trúc cũng không thích, cho nên lúc hắn nói ra câu bệnh thần kinh kia thì xem ra là đang chán ghét đến cực điểm.
Trong lòng Tề Mộ cảm thấy không quá dễ chịu, nhưng cậu càng sợ Doãn Tu Trúc buồn hơn bèn nói lảng đi: “Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta, cứ vứt đi là được”
Không liên quan gì đến chúng ta…
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: “Ừm.”
Tề Mộ cũng không mặc áo khoác, vội vàng ném cái thứ đồ hư hỏng này đi. Cậu sợ bị người quét dọn nhìn thấy nên không chỉ bẻ gãy chiếc DVD, mà còn tìm bật lửa một hơi đốt cháy cái bìa.
Không biết tại sao, trong đầu cậu chợt lóe lên dáng vẻ tái nhợt, nghiêm mặt nhắm chặt mắt của Doãn Tu Trúc. Hắn trông rất khó chịu, rất thống khổ, như phải chịu một sự đả kích lớn nhưng vẫn cố nhịn.
Trong lòng Tề Mộ dâng lên một nỗi phiền muộn, tùy tiện gãi đầu: “Đừng như vậy mà, không phải tớ cố ý bắt nạt cậu, chỉ là…” Cậu lẩm bẩm, suy nghĩ lại càng loạn hơn.
Thật ra cậu đang chột dạ. Cậu sợ Doãn Tu Trúc tức giận như thế là có nguyên nhân.
Thời điểm chuẩn bị ngã sấp xuống, cậu thấy được người dưới thân chính là Doãn Tu Trúc, cậu hoàn toàn có thể nghiêng đầu tránh môi hắn, nhưng cậu lại không làm vậy…
Trong khoảnh khắc đó, nhìn Doãn Tu Trúc nằm trên đống kẹo, đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến cảnh tượng trước mặt thật là đẹp: mái tóc đen tán loạn ưa nhìn, bởi vì lo lắng mà đôi mắt đẹp đẽ mở lớn, sống mũi cao xinh xắn. Còn có đôi môi nhạt màu, hơi mỏng, làm cho cậu nhớ đến lớp đường được rắc lên trên chiếc bánh sô cô la.
Cậu muốn nếm thử cái bánh mềm mại kia.
Tề Mộ tự cốc đầu mình, trong lòng lặp đi lặp lại: “Doãn Tu Trúc không phải con gái, Doãn Tu Trúc không phải con gái, Doãn Tu Trúc không phải con gái! Không thể đối xử với cậu ấy như vậy!”
Cậu phấn chấn lên, nơi sâu nhất trong nội tâm xuất hiện một tia mất mát mà chính cậu cũng không cảm nhận được—— tại sao Doãn Tu Trúc không phải con gái nhỉ. Rõ ràng khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cậu đã muốn giống như ba đối với mẹ, chặm sóc hắn cả đời.
Lúc trở về phòng, cả hai người đều không nhắc lại sự kiện chiếc đĩa nữa.
Tề Mộ ôm Quỷ Quỷ xem hoạt hình nửa tiếng. Khi đồng hồ chỉ 10 giờ, Doãn Tu Trúc nói: “Tớ đi ngủ đây.”
Tề Mộ cũng mất tập trung, gật đầu đáp: “Tớ cũng thế”
Hai người bọn họ cùng lên lầu, từng người trở về phòng của mình. Tề Mộ cũng không có mặt mũi nào nhắc đến việc ngủ chung nữa.
Nói cho cùng trong lòng Tề Mộ vẫn không suy nghĩ quá nhiều, tắm một lúc, chơi với mèo, ở trên giường lăn qua lộn lại chốc lát sau đã ngủ khò khò.
Mặt khác Doãn Tu Trúc lại trắng đêm khó ngủ.
Hắn vừa bất an vừa vui mừng, ngực đau như sắp nứt ra nhưng lại có cảm giác hạnh phúc của người chết đuối vớ được cọc.
May mà hắn không nói gì, may mà hắn chưa hề làm gì cả, may mà hắn không làm cho Tề Mộ cảm thấy buồn nôn.
Hắn không dám nghĩ đến việc nếu như Tề Mộ chán ghét hắn, Tề Mộ rời xa hắn, từ nay không gặp lại hắn nữa thì sẽ như thế nào. Nỗi sợ hãi giống như rắn độc bò từ dưới chân lên, lè lưỡi cuốn lấy trái tim hắn.
May quá…may quá…Doãn Tu Trúc ôm chặt cái áo trong tay, run rẩy hôn lên nó: May mà Tề Mộ không biết.
Hắn mơ mơ màng màng ngủ, rồi lại thấy một giấc mộng hắn chưa từng thấy.
Kể từ khi hắn giết người đàn ông kia trong sự kiện đó, Doãn Tu Trúc chưa từng nằm mơ thấy chuyện này bao giờ.
Sau lúc phát sinh vụ việc ấy, Tề Đại Sơn rất lo lắng đến tình trạng của Doãn Tu Trúc. Ông sắp xếp một vị bác sĩ tâm lý vô cùng chuyên nghiệp, định kỳ gặp mặt hắn.
Doãn Tu Trúc tiếp nhận ý tốt của ông, lần nào cũng cư xử rất nghiêm túc, không chống đối cũng chưa từng vắng mặt bao giờ.
Kỳ thực hắn biết rõ tình huống của chính mình, chuyện ngày đó không tạo nên cái gọi là bóng ma trong lòng hắn. Đúng thật là hắn chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới bản thân lại giết người, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà sợ hãi, càng sẽ không cảm thấy hổ thẹn. Nếu cho hắn quay trở lại thì hắn cũng vẫn sẽ hành động như thế.
Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào dám làm tổn thương Tề Mộ.
Giết người đàn ông kia đối với Doãn Tu Trúc mà nói chính là sự giải thoát, bằng không hắn sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Vì thế thời gian cứ trôi qua, hắn chưa bao giờ mơ tới cảnh tượng ngày đó, chưa bao giờ hãm sâu vào cái gọi là ác mộng không bao giờ quên.
Nhưng đêm nay hắn lại nằm mơ. Hóa ra hắn vẫn nhớ được dáng vẻ của người đàn ông kia, nhớ đến rõ ràng.
Ý dâm trong mắt gã, khuôn mặt xấu xa của gã, một thân hèn hạ của gã.
Gã tới gần Tề Mộ toan làm chuyện giống như trước đây. Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt căng thẳng.
Hắn luống cuống muốn nâng Tề Mộ dậy rồi lại phát hiện cậu đã tỉnh. Cậu mở to mắt, dùng con ngươi đen nhánh nhìn hắn phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.
Doãn Tu Trúc có chút hoảng loạn, hắn giải thích: “Tớ…”
“Các người đều cùng một giuộc cả” Trong đôi mắt đẹp đẽ của Tề Mộ toát ra thần sắc sợ hãi và chán ghét “Các người thật buồn nôn, giống đến mức khiến người khác phát tởm. Tất cả đều là lũ biến thái, đều là đám bệnh thần kinh!”
Doãn Tu Trúc đột nhiên tỉnh lại, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
——Đúng, hắn và gã kia giống nhau, giữa bọn họ đâu có gì khác biệt? Đều có ý nghĩ biến thái như vậy, đều điên cuồng muốn làm tổn thương Tề Mộ.
Hắn ngồi trong căn phòng tối, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần.
Giấc mộng chỉ là giấc mộng.
Nhưng trái tim lại như bị khoét một lỗ.
Doãn Tu Trúc rúc vào mép giường, ôm thật chặt lấy cái áo vào trong lòng. Không thể để cho Tề Mộ chán ghét, không thể để cho cậu ấy biết, không thể đánh mất cậu ấy.
Doãn Tu Trúc gắt gao mở to mắt, tựa như nếu nhắm mắt lại thì con thú hoang điên cuồng trong lòng hắn sẽ xông tới, điên cuồng làm ra những tội ác ngập trời.
Sau khi trở lại trường học, Hứa Tiểu Minh sáp lại tìm Tề Mộ nói chuyện.
Tề Mộ không để ý tới nó.
Hứa Tiểu Minh lập tức phát hiện: “Sao vậy anh Mộ? Anh Mộ không cần tiểu đệ này nữa à?”
Tề Mộ nhìn thấy nó liền tức điên lên. Nếu không phải tại thằng chóa này mang cái đĩa phim quái quỷ kia tới thì Doãn Tu Trúc đã không khẩn trương như vậy rồi!
Hứa Tiểu Minh đã quên sạch, chẳng hiểu cái mô tê gì. Lúc ăn cơm buổi trưa bèn hỏi học bá mập: “Tớ đã làm gì, tại sao Tề Mộ lại không thèm để ý đến tớ nữa?”
Phương Tiểu Mập cười khẩy: “Ngài quả thật là quý nhân đa vong sự (*)”
(*Xem chú thích chương 05)
Hứa Tiểu Minh: “Nói tiếng người đi!”
Phương Tuấn Kỳ: “Sinh nhật vui vẻ của Doãn Tu Trúc bị bộ GV của cậu phá cho lanh tanh bành”
“!” Đang ở trốn đông người nên Hứa Tiểu Minh vội vàng nói “Con mẹ nó cậu bé mồm một chút cho tớ nhờ”
Phương Tuấn Kỳ: “Cậu dám làm mà giờ lại không muốn để cho người khác nói à?”
Hứa Tiểu Minh sắp tức chết rồi: “Tớ không phải cố ý mà!”
Phương Tuấn Kỳ khinh bỉ nó.
Hứa Tiểu Minh thực sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, nó mắng: “Đổng Quý Sinh sắp trở về rồi, chờ đến giáng sinh tớ sẽ đem cậu ta đi hiến tế luôn!”
Học bá mập nhìn thấy cũng gần đến giờ, vẫy tay với nó: “Cố lên, tớ về lớp làm đề đây”
“Làm bài, làm bài.” Hứa Tiểu Minh cả giận “Cậu chỉ biết có làm bài thôi”
Phương Tuấn Kỳ dừng lại, nhìn về phía nó: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu và Tề Mộ vô lo vô nghĩ sao?”
Hứa Tiểu Minh nhíu nhíu mày, hỏi: “Gia đình cậu…”
Phương Tuấn Kỳ lạnh mặt: “Không sao, vẫn chống đỡ được” Nói xong nó quay người đi.
Hứa Tiểu Minh nhìn bóng lưng của Tiểu Mập, trong lòng trống rỗng—— nhưng có thể làm gì đây, chuyện trong nhà nó đâu có giúp được gì.
Loáng một cái cũng sắp đến lễ giáng sinh.
Hứa Tiểu Minh đặt làm một xấp thiệp chúc mừng, chờ dịp giăng lưới bắt cá.
Tề Mộ mặt mày ủ dột: “Cậu không thấy mệt à?”
Số chữ mà Hứa Tiểu Minh viết được trong một năm còn không bằng mấy ngày này, nó hưng phấn nói: “Chờ tớ lừa được một cô bạn gái thì cậu sẽ biết mệt như này đáng giá thế nào”
Tề Mộ nghiêng đầu nhìn nó: “Bạn gái có cái gì tốt hả?”
Hứa Tiểu Minh ngừng bút, nhìn cậu như nhìn một đứa thiểu năng: “Điểm tốt của bạn gái nói bao giờ mới xong?”
Tề Mộ: “…” Tui nghĩ không ra đấy.
Hứa Tiểu Minh quyết định phổ cập kiến thức cho Tề Mộ, nó bẻ ngón tay mấy cái rồi đáp: “Nếu như tớ có bạn gái, sáng sớm có bữa sáng tình yêu, chơi bóng rổ có người đưa đồ uống, ăn cơm có người ngồi cùng, tan học có người chơi chung, sau đó còn có thể làm bài tập với nhau, xong xuôi còn có thể dính một chỗ giết thời gian…”
Tề Mộ trầm mặc.
Hứa Tiểu Minh liệt kê xong thì ý thức được vấn đề ở chỗ nào: “Anh Mộ này, cậu không cần bạn gái đâu, có Doãn Tu Trúc là đủ rồi.” Bạn gái bình thường cũng không thích hợp bằng Doãn Tu Trúc!
Tề Mộ nghe vậy lại thấy phiền não trong lòng, cậu nói: “Đừng có so sánh cậu ấy với con gái”
Hứa Tiểu Minh đầu trộm đuôi cướp xích lại gần: “Hai cậu gần đây làm sao vậy?”
Hai người bọn họ vẫn như bình thường nhưng Hứa Tiểu Minh là ai cơ chứ? Chơi chung với cả hai mười năm trời rồi, liếc mắt cái là phát hiện ra có vấn đề.
Tề Mộ nghĩ đến là thấy bực mình, liếc nhìn nó một cái, thầm nghĩ: Còn không phải tại cậu à, sinh nhật của người ta đang vui là thế mà tự dưng lại làm hỏng mất!
Hứa Tiểu Minh khuyên Tề Mộ: “Được rồi, cậu cũng đừng suốt ngày dính lấy Doãn Tu Trúc như thế. Cậu ấy không còn là hạt mầm như trước đây nữa, hiện tại đã trở nên vô cùng đắt giá. Nếu không phải cậu cả ngày cứ như môn thần (*) canh giữ bên người thì cậu ấy cũng đã yêu đương từ lâu rồi ấy”
(* môn thần: thần giữ cửa)
Tề Mộ nghe thấy liền không vui: “Sao tớ lại thành môn thần?”
Hứa Tiểu Minh nói lảng đi: “Cậu cũng thử quen bạn gái xem sao, thú vị lắm”
Trong đầu Tề Mộ trong chợt lóe lên hình ảnh nữ sinh khóc vô cùng thảm thiết kia, lắc đầu: “Không, phiền chết mất.”
Hứa Tiểu Minh cũng phải bận rộn chính sự, qua loa đáp lời: “Vậy cậu với Doãn Tu Trúc làm bạn cả đời đi!”
=========================
Gửi Hứa Tiểu Minh!
Sau này em sẽ biết Phương Tuấn Kỳ không chỉ biết làm bài mà còn biết làm em nữa đó!:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]