" Thì ra từ đầu tới cuối, cũng chỉ mình tôi tự biên tự diễn mà thôi."
Cô gái nó gặp trong ngõ hẻm hôm qua đã bị đám côn đồ đánh chết. Nó nghe tin cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì cả. Chỉ tiếc cho cô gái thôi. Đừng trách nó tàn nhẫn. Có trách thì hãy trách bản thân cô ta ko biết tự bảo vệ mình.
Hiếm lắm mới có 1 ngày nghỉ, nó nhốt mik trong phòng tập nói tiếng Pháp. Mai nó có bài thuyết trình ở giảng đường. Chủ đề về hòa bình. Hic, khó muốn chết. Cuối cùng nó mất hết kiên nhẫn mà ném sách lên giường,bỏ ra ngoài.Lúc đi qua phòng nhạc, vì cửa để mở nên nó tự ý đẩy vào. Liền thấy tên Hưng baby đang lẩm nhẩm hát bài gì đó. Chiếc đàn guitar vẫn im lặng trên tay. Thấy nó, anh chàng vui vẻ cười:
-Ồnhóc, tôi làm phiền em à?
Nó lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hưng, nhìn chằm chằm vào chiếc guitar.
- Nhóc biết chơi ko?
- Ko biết. Chỉ biết chơi piano thôi.
-Muốn học ko? Tôi dạy em dạy nhé?
Nó nhíu mày:
- Dạy tôi thì anh được lợi gì?
Hưng phì cười:
-Tại sao em quan tâm tôi được lợi gì?
-Thì.....làm gì có ai đó dạy ko công.
-Em nghĩ ai cũng vậy à? Tôi chỉ tốt bụng muốn dạy em học thôi. Sao? Ko thích à?
- Ko.-Nó mỉm cười - Vậy dạy tôi đi.
Hưng vừa sửa tư thế cầm đàn cho nó vừa nói:
- Nhóc phải cảm ơn tôi đấy. Vì tôi chưa bao giờ dạy con gái chơi đàn đâu.
-Tại sao?
-Vì con gái ngắm nhiều hơn là đánh.Nhưng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-cuoi-chan-troi/138668/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.