Nghe tiếng động, Thiên Ân vội bật dậy. Thấy có người đứng ở cửa và nhìn nó vs ánh mắt lạnh lùng lẫn khó chịu. Nó mơ màng hỏi: - Anh tìm ai? Người đó ko trả lời, liếc nó 1 cái rồi thả giày vào nhà, nhanh chóng leo lên lầu. Thiên Ân nhíu mày. Tự nhiên như thế có lẽ là chủ nhà rồi. Ờ, thực ra nó cũng đã xem ảnh, dù chỉ nhìn thoáng qua và vs những từ ngữ miêu tả của cô Nghiên thì chắc là anh chàng đó rồi. Nó dụi mắt, uể oải đứng dậy. Anh chàng lúc nãy vẫn nguyên bộ comple xuống nhà bếp. Thiên Ân lịch sự cúi người chào: -Chào anh! Tôi là... Chưa nói dứt câu hắn ta đã chui tọt vào căn nhà bếp chuẩn bị nấu gì đó. Nó hừ 1 cái. Đồ bất lịch sự! Dù sao đối vs người lạ ở trong nhà mình thì anh ta chưa đuổi nó đi là may lắm rồi. Có lẽ cô Nghiên đã thông báo. Nó cũng ko tính toán nhiều, chậm chạp về phòng.
Hôm nay là ngày lễ khai giảng, vs 1 sinh viên năm 2 như Thiên Ân thì cũng chẳng còn lạ gì nữa. Nó cật lực lắm mới vào đc trường ĐH Ngoại ngữ mặc dù trước đó có ý định vào kinh tế cơ. Nhưng thôi, vào đc trường danh tiếng là tuyệt vời rồi. Nhớ lại hồi còn mới chân ướt chân ráo vào trường, nhìn học phí mà nó đã tính bỏ học. Nhưng nghĩ đến thời gian vất vả ôn thi thì cố gắng vừa học vừa làm. Cầm cự sao mà đã học hết năm. Nhưng xui xẻo thay, nhà trọ nó thuê bị cháy sạch trong 1 đêm. Lúc đó nó đang ở dưới quê, cũng ko mất gì. Nó đã chửi rủa ông trời sao thật bất công biết bao lần nhưng ông nào nghe. may sao nhờ nó sống tốt, ổng cho nó gặp đc cô Nghiên. Cô đã cho nó ở nhờ nhà miễn phí, và học phí thì cô sẽ trả 1 nửa. Thật ra cô tính trả hết nhưng nó ko cho, mè nheo mãi cô mới đồng ý. Lôi bộ đồng phục mới tinh ra mặc vào, Thiên Ân đứng ngắm mình trong gương chải lại mái tóc rối bù xù. Tóc đã dài hơn nhiều. Trước đây mái tóc đen mượt của nó dài đến thắt lưng nhưng bị nó cắt bỏ ko thương tiếc vs lí do "chán đời". Phải, lúc đó nó thật sự rất chán, chính xác là đau. Nhìn mái tóc ngắn cũn cùn cun của nó mà bạn bè kinh ngạc hoảng sợ. Nhưng nó ko quan tâm. Đến nay thì mái tóc cũng đã dài đến ngang lưng. Vừa ra khỏi phòng thì nó chạm mặt ngay anh chàng tối qua. Có vẻ như anh ta vừa mới ngủ dậy, tóc đang xù xì thế cơ mà. Quần áo cũng xốc xếch nữa. - Chào buổi sáng! - Nó tươi cười nói. Vâng, và đáp lại vẫn là cái dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của anh ta. Thiên Ân nhìn hắn bước qua mình mà như bước qua ko khí cũng chẳng cảm thấy bực tức. Loại ngừơi này nó thấy nhiều rồi. Nó cũng theo anh chàng xuống lầu. Thật ngạc nhiên khi trong bếp có người. Là 1 chàng trai cao ráo trắng trẻo đang bận bịu bày đồ ăn ra bàn. Nếu đoán ko nhầm thì đây là chủ nhà thứ 2. Và nó cũng chẳng hiểu sao mặt anh chàng cũng lạnh tanh khi nhìn thấy người lạ. Ko chào hỏi, ko đáp lại lời chào tử tế của nó, cứ thế ngồi vào bàn. Và tức cười hơn nữa là bữa sáng chỉ có 2 phần cho 2 chàng trai. Nó bị cho ra rìa. Cũng chẳng sao, nó có thể tự nấu. Căn bếp nhanh chóng chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng lách cách của bát đũa. Bước vào cánh cổng trường ĐH rực rỡ sắc màu của ngày khai giảng, nó gặp ngay thằng bạn chí cốt - Nguyễn Thành Phong. Anh chàng rạng rỡ quàng vai nó dúi xuống, cười ha hả: - Ôi Tiểu Ân của tớ, nhớ cậu muốn chết! Thiên Ân hét: - Bỏ tớ ra! Phía sau nó lại vang lên giọng nói tinh nghịch, và đầu nó bị 1 đứa con gái ôm lấy, dúi mạnh xuống: - Ôi Tiểu Ân yêu dấu, cho tớ hôn cậu 1 cái! Vâng, đó chính là nhỏ bạn thân của nó, đc mệnh danh là " bà cô 4 chữ lắm ": lắm điều, lắm chuyện. lắm trò và lắm tiền - Đặng Thảo Vy. Giới thiệu như thế có lẽ cũng đủ biết về bà cô quái gở này rồi nhỉ? Ngày đầu tiên đến trường mà mái tóc của nó bị dày vò như thế. Nó hét lớn: - Bỏ- tớ- ra! Cả 2 cười hì hì rồi kết thúc màn chào hỏi hết sức ấn tượng ( theo nhận định của 2 ông bà). Nó quắc mắt nhìn chúng rồi vuốt lại cái tổ quạ trên đầu. Vy cười hỏi: - Tiểu Ân, nhà mới ổn chứ? - Ổn. - Nó đáp gọn. Xin nói thêm, chúng gọi nó là " Tiểu Ân " chứ ko phải " Thiên Ân " đều bắt nguồn từ vóc người của nó. Vâng, nhỏ nhắn, lùn nhất hội với chiều cao 1m60 ở tuổi 20. Phong còn gọi nó là baby nữa kia và bị nó đạp 1 phát ko thương tiếc vào đầu gối. Ko đến nỗi gãy nhưng ít ra cũng khiến anh chàng ko đi đc cả tuần liền. Vy xinh đẹp, Phong đẹp trai, nó đi ở giữa mà khóc ko ra nước mắt về ngoại hình của mình. Trông cứ như học sinh trung học ấy. Nó luôn tự nhận mình là xấu xí. Nhưng bị Phong và Vy bác bỏ ngay vs lí do ; " Trông dễ thương như cục kẹo thế cơ mà! " Tuyệt! Nó thật sự muốn tát cho mỗi đứa 1 cái. Nhưng nói thật là rất nhiều người để ý nó nha. Quái lạ! Dù nó biết mình nhan sắc tầm thường nhưng ai cũng bảo nó ăn đứt Thảo Vy. Mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt hổ phách sắc sảo, lông mày thanh tú hợp vs khuôn mặt trắng trẻo của nó. Nhưng ưng ý nhất là chiếc răng khểnh nhỏ bên trái. Lúc cười tươi thì nó thật sự tỏa sáng đến.... chói mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]