Evelyn không có thiện cảm với con người.
Ngoại trừ trường hợp đặc biệt là Sieghart, mối quan hệ giữa cô và những con người khác trong nhóm như Elsie hay Liliana chỉ dừng lại ở mức xã giao. Còn đối với những kẻ khác...
Dối trá, lừa gạt, ghen ghét, xấu xa...
Với một giống loài gần như hội tụ đủ mọi cái xấu đó, gọi là không có thiện cảm là còn nhẹ, nói thẳng ra chính là ác cảm.
Cộng thêm việc ấn tượng của cô với Dunkel từ lần đầu gặp gỡ vốn đã chẳng hề tốt đẹp. Với Evelyn, Dunkel không hơn gì một nhân loại sáo rỗng chỉ biết dựa hơi Hồng Ngọc Long Vương.
Và giờ, kể cả khi không có Long Vương bên cạnh, cái kẻ sáo rỗng đó vẫn vênh mặt nói chuyện với cô.
Nói không khó chịu thì là giả, nếu ở nơi khác thì cô đã cho hắn một bài học nhớ đời rồi. Tuy nhiên, nơi này dù sao vẫn là xã hội loài người, làm vậy thì không hay lắm. Cô không muốn Sieghart phiền lòng khi biết mình vẫn chưa buông bỏ được ác cảm mà gây ra xung đột với con người.
"Bệnh thần kinh."
Vì vậy, cô chỉ ném lại ba chữ này rồi không thèm để ý tới Dunkel nữa, xoay người trở về.
"Chờ đã."
Đi chưa được hai bước, giọng nói của thiếu niên tóc trắng lại vang lên từ đằng sau.
Sẽ không có gì đáng nói nếu chuyện chỉ có vậy, Evelyn chỉ cần xem như tên con người đó không tồn tại là được. Nhưng mà con người là chủng tộc luôn được đà lấn tới, thấy gọi hai ba lần mà cô không có phản ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hoa-luan-thuyet-dem-den-vo-tan/514208/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.