Bị tiếng khóc thút thathút thít àm cho phiền não, Thần Quang dịu dàng nói, “Quận chúa, cứ khóc cũngkhông phải là biện pháp, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn...”
“Ngươi làm sao biết rõ, ngươi rốt cuộc còn chưa phải là nữ nhân của Triêu Mặc!Hắn bị những người không đứng đắn bên ngoài quyến rũ, ngộ nhỡ sức khỏe bị ảnhhưởng thì làm sao?!” Diệu Đảm đỏ mắt rống giận, vung toàn bộ lửa giận lên ngườiThần Quang.
Người làm vội vàng rót một ly trà hạ lửa cho Diệu Đảm.
“Nếu quận chúa biết thân phận của ta, nói vậy nên hiểu rõ bi thương của tatuyệt không thua gì ngươi nửa phần, nhưng ta có thể làm gì? Đó là thanh lâu kỹviện, há chúng ta có thể nhúng tay vào, coi như phái người qua cũng sẽ bị rơivào tiếng xấu đố phụ (phụnữ ghen tuông).”
“Vậy... Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?!”
“Theo ta thấy Quận chúa nên giả bộ bệnh, giả bộ nghiêm trọng một chút, điện hạnghe nhất định đau lòng, tự nhiên sẽ trở về.”
“Đúng nga, sao ta không nghĩ tới. Ta... Ta sẽ trở về phủ, ngươi mau phái quảngia đưa tin.”
Thần Quang lễ phép đứng dậy đưa tiễn, chỉ thấy quản gia vội vã chạy về phíanày, vừa chạy vừa nói, “Nương nương, phò mã gia đến thăm!”
Diệu Đảm lập tức như lâm đại địch, run run rẩy rẩy co lại sau lưng Thần Quang,hận không thể đẩy nàng ra ngoài. Bên này, người làm vừa dứt lời, phò mã giaDiệu Chính Bạch đã mặc triều phục, mắt hổ giận dữ xoải bước đi tới.
“Nô tì gặp qua phò mã gia.”
“Ừ.” Nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-xinh-dep-ac-doc/2108282/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.