Diệp Trăn Trăn mở mắt ra.
Trước mắt tựa hồ lại xuất hiện một mảnh màu trắng tàn nhẫn kia.
Kỷ Vô Cữu chết, Kỷ Vô Cữu chết, Kỷ Vô Cữu chết...
Diệp Trăn Trăn cuộn thân thể lại, chôn mặt trong tay khóc nức nở. Thế giới của nàng phảng phất đột nhiên sụp đổ. Liền mấy ngày này thứ giúp nàng có dũng khí tinh thần đối mặt với tất cả, chính là sinh tử của hắn. Nay đột nhiên, bụi bặm lạc định, hắn đã không còn trên nhân thế, nàng cảm thấy mình sẽ lập tức thành cô hồn dã quỷ, không còn ý niệm một mình lưu luyến trên đời này nữa.
Không, không được. Muốn sống sót, báo thù cho hắn. Nàng muốn tự tay giết chết Kỷ Ly Ưu.
Diệp Trăn Trăn lau khô nước mắt, ngồi dậy, muốn xác định rõ ràng xem hiện tại bản thân đang ở nơi nào. Phòng có chút nhỏ; giường cũng nhỏ; sàn nhà bằng gỗ, bên ngoài giống như có tiếng nước chảy.
Còn có, cả thế gian đều có chút lay động?
Diệp Trăn Trăn cho rằng đầu mình bị choáng, nhưng lay động này giường như rất có quy luật. Nàng bóp trán, vừa đứng lên, dưới chân liền lay động mạnh mẽ, nàng thiếu chút nữa đã té ngã, may mắn đúng lúc có thể dựa vào chiếc bàn kế bên.
Diệp Trăn Trăn đi ra ngoài, đập vào mắt là nước mênh mông vô bờ.
Nguyên lai nàng ở trên thuyền. Nhưng là..."Đây là sông sao, tại sao không có bờ?" Nàng thì thào tự nói.
"Đây là biển, " Kỷ Ly Ưu đi tới, đáp, hắn đứng bên cạnh nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-vo-duc/3200943/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.