Liễu Nguyệt nghe được Kỷ Vô Cữu hỏi Kỷ Ly Ưu, liền kinh ngạc hỏi, "Công tử nói ai? Ta chưa từng nghe nói qua cái gì Kỷ Ly Ưu."
"Không biết?" Kỷ Vô Cữu nhàn nhã nhướng mày nhìn Liễu Nguyệt liếc một cái, thấy trong lòng nàng chột dạ, "Hoặc nói hắn là Lê Vưu, ngươi có biết?"
Thần sắc Liễu Nguyệt bi thương, tiếng nói nhu nhược mềm mại, lúng ta lúng túng nói, "Công tử, ta không hiểu ngài đang nói cái gì, ta luôn luôn tuân theo pháp luật, ngài... Nghĩ là bắt lầm người đi? Công tử vừa nhìn chính là người tốt, xin ngài mau mau tra rõ thực hư, thả ta đi. Chỗ này, thập phần dọa người."
Mắt nàng đỏ ửng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thoạt nhìn hết sức điềm đạm đáng yêu, nam nhân bình thường thấy đều không khỏi cảm thấy có chút thương hương tiếc ngọc. Kỷ Vô Cữu lại không bị bộ dạng này của nàng đả động. Hắn khẽ nâng chân, trên chân nhẹ nhẹ di chuyển một chút, lui sang bên cạnh, phất tay không cho Liễu Nguyệt nhào vào lòng hắn, nàng ta hẳn không nghĩ đến tình huống như thế, bị đẩy về phía sau phải ngồi xuống, mông nặng nề tiếp đất. Lần này nước mắt của nàng liền thuận lợi rớt xuống.
"Nếu không phải tra được thực hư mọi chuyện, ta cũng không mang ngươi đến nơi này, " Kỷ Vô Cữu thong thả ung dung nói, "Ta từ khi vừa mới bắt đầu liền phát hiện điểm nghi vấn, Đại Tề quốc vận hưng thịnh, biên thành chắc chắn, dân tộc Nữ Chân, Tatar, Thổ Lỗ Phiên, rốt cuộc là ăn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-vo-duc/3200909/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.