Chương trước
Chương sau
Với Tố Hoà Thanh Dao mà nói, Cơ Phi Yên đúng là phi tần tương đối không thể ấn theo hành vi nữ nhân bình thường được. Lòng của nàng quá mức mơ hồ như sương mù, hành động và xương tuỷ tự phát một loại kiều mỵ lại ngược nhau hoàn toàn. Nàng dính người, mà khi người đó sắp sinh chán ghét thì nàng sẽ dừng ngay điểm mấu chốt, lấy lui làm tiến. Nàng thay đổi thất thường, nàng nhiều lần hướng Tố Hoà Thanh Dao đưa ra yêu cầu, lần đầu độc hại trái tim Tố Hoà Thanh Dao đập nhanh, nàng cũng chấp nhất, rõ ràng bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, Cơ Phi Yên lại coi như có vô số tinh lực, vĩnh viễn ở chỗ thất bại lại một lần nữa bắt đầu, sau đó thật là hăng hái.

Bầu trời trên sơn trang nghỉ hè mây che dày đặc, áp suất thấp kề sát đỉnh tẩm điện. Khí hậu nơi này hoàn toàn bất đồng với Hoàng thành, không cần phương thức rườm rà nghỉ hè, chỉ cần ở trong sơn trang, không khí tựa hồ đọng lại, lạnh lẽo thấm cốt. Nhóm phi tần mang theo xiêm y mùa hè đã thu hồi lại, nhàn đến vô sự, cùng nhau ngoạn trong hoa viên to mộc đầy hoa cúc.

Tố Hoà Thanh Dao tự nhiên sẽ không tham dự trong đó. Nàng có tâm sự, cả đám người nhìn đông nghìn nghịt, không chút để ý đến dưới hồ nước trong suốt là một đàn cá bơi lội. "Cơ phi vẫn không ra khỏi cửa sao?" Nàng quay đầu dò hỏi, không để ý nhiều đến bầy cá đang tranh đoạt thức ăn.

"Khởi bẩm nương nương, vẫn không ạ." Thái giám ở bên ngoài hồi đáp chi tiết.

"Hoàng thượng bên kia thì sao? Không nghe nói gì à?" Tố Hoà Thanh Dao lại hỏi.



"Nghe Trương công công nói, mấy ngày qua, Hoàng thượng có đi đến phòng của Cơ phi nương nương, đứng đợi ở cửa một lát, cũng không thấy Cơ phi nương nương mở cửa." Thái giám thật cẩn thận nhìn, do dự một lát, một lần nữa cúi đầu tất cung tất kính nói: "Trương công công nói Hoàng thượng lúc ấy muốn đẩy cửa vào, bên trong lại không cho. Lúc đó không biết Cơ phi nương nương nói cái gì, Hoàng thượng nghe theo, đến chỗ Thục phi nương nương tìm sự thoải mái."

"Hoàng thượng cũng chưa tiến vào phòng Cơ phi?" Tố Hoà Thanh Dao bắt lấy nắm thức ăn cuối cùng vung lên, đàn cá lại bơi theo tìm đến thức ăn, ánh mắt nàng có chút sâu xa.

Bốn ngày. Đến sơn trang nghỉ hè này đã bốn ngày, Cơ phi đóng cửa không thấy người cũng đã bốn ngày. Vốn tưởng rằng tới nơi rồi, Cơ phi sẽ như cũ tìm cơ hội dây dưa mình, hiện tại xem ra, bản thân mình nghĩ sai rồi.

Có nhớ bốn ngày trước khi đội ngũ đến sơn trang, sắc mặt Cơ phi cực kỳ không tốt, thậm chí có chút ngưng trọng. Hỏi thăm nàng, nàng cũng chỉ nói do ban đêm không nghỉ ngơi đủ, vẫn chưa thích ứng với chuyến đi xa. Mà nay xem ra, đều không phải là như thế.

Còn có cái gì đây? Tố Hoà Thanh Dao nhớ lại bốn ngày trước đối thoại với Cơ Phi Yên. Khi đó, Cơ Phi Yên còn lấy mắt cá chân còn đau mà không chịu rời khỏi kiệu của nàng. Nàng nhớ rõ, Cơ Phi Yên tựa đầu vào vai nàng, dường như không có việc gì hỏi: "Thanh Dao, sơn trang nghỉ hè quả nhiên không giống nơi bình thường, lộ vẻ mát mẻ thật! Trách không được các đời quân vương đều di giá đến đây khi mùa hè tới!"

"Cũng không phải là tất cả các đời. Sơn trang nghỉ hè này là khi Tiên đế còn sống tạo nên, hao tổn rất lớn của cải, nhóm triều thần lúc ấy cực lực phản đối. Tiên đế còn cố ý, mệnh Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt. Nghe nói, khi đó có một lão nhân trong Khâm thiên giám lấy chết khuyên bảo, hy vọng Tiên đế không xây dựng sơn trang ở chỗ này."

"Sau đó thì sao?" Cơ Phi Yên tựa hồ đối với chuyện xưa thực cảm thấy hứng thú, còn thật sự nghiêm túc ngửa đầu lắng nghe.

. harry potter fanfic

"Tất nhiên là vô dụng." Ánh mắt sắc bén của Tố Hoà Thanh Dao đảo qua Cơ Phi Yên, nói: "Nếu ngươi muốn sống yên ổn, liền đi ra ngoài cho bản cung! Còn có, khuê danh của bản cung, há để cho ngươi tuỳ ý xưng gọi!"

Cơ Phi Yên thờ ơ, vẫn gắt gao dựa vào Tố Hoà Thanh Dao, ánh mắt hiện lên mê mang, nàng nói: "Tiên đế nên nghe lời khuyên của lão nhân kia. Mùa hè nóng bức mà trời lạnh, ắt trái lẽ trời."

"Mùa hè nóng bức mà trời lạnh, ắt trái lẽ trời." Tố Hoà Thanh Dao nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Cơ Phi Yên, trong lòng mơ hồ có chút quái dị. Mãi suy nghĩ không hiểu rõ lắm càng thấy bất an. Tố Hoà Thanh Dao rốt cục quyết định tự mình đến tẩm cung Cơ Phi Yên xem đến tột cùng là gì. "Bản cung đi đến chỗ Cơ phi nhìn một cái, các ngươi không cần đi theo." Thời điểm đi ra khỏi đình, nàng theo bản năng nhìn lại bầu trời. Tựa hồ, từ lúc bọn họ đến nơi này, trên trời luôn ám trầm, loại ám trầm này rất bất thường, trộn lẫn quỷ dị, càng lộ ra động tĩnh ngo ngoe nguy hiểm.

Tố Hoà Thanh Dao đứng ngoài cửa đóng chặt dừng lại, chung quanh không có ai gác, dường như là khoá từ bên trong, không có chủ nhân tự mở cửa, ai cũng không thể mở cửa vào. "Cơ phi, có ở bên trong không?" Tố Hoà Thanh Dao thử gõ cửa, nhẹ hô hấp chú ý động tĩnh bên trong. "Cơ phi, bản cung tìm ngươi có việc, nếu ngươi ở bên trong thì mở cửa ra." Chờ lâu không hề có động tĩnh, Tố Hoà Thanh Dao đề cao thanh âm, hẳn làm cho người bên trong nghe rõ là ai đang ở ngoài gõ cửa.

Không hề có động tĩnh. Cho dù Tố Hoà Thanh Dao đứng đợi ở bên ngoài một lúc, nàng cũng không nghe thấy âm thanh gì trong phòng truyền ra. Tựa hồ, gian phòng bên trong căn bản không có ai, trống rỗng, chỉ có không khí lưu động.

Sự tình có chút quái. Tố Hoà Thanh Dao đến gần cố nhìn xuyên thấu qua cửa nhưng nửa điểm bóng dáng cũng không thấy, cuối cùng dự tính rời đi, lo lắng có nên đem việc này bẩm tấu Hoàng đế. Ngay tại thời điểm nàng xoay người, cánh cửa như bị kiềm chế đột nhiên kỳ lạ mở ra. Cơ Phi Yên thoạt nhìn mờ mịt đứng ở cửa, hai tay vịn cạnh cửa, hiền lành nói: "Không biết Hoàng hậu nương nương đến, là thiếp thất lễ."

Nếu nói cửa phòng đóng chặt vốn là quái dị, biểu hiện Cơ Phi Yên như vậy càng làm cho Tố Hoà Thanh Dao phát giác vô cùng không ổn. Đúng vậy, Cơ Phi Yên trước mắt thoạt nhìn quá mức bất đồng so với ngày thường, nếu nói đổi tính, Tố Hoà Thanh Dao sẽ không tin. Hồ ly tinh trời sinh mị hoặc, trong xương là phong tình vạn chủng căn bản không có khả năng biến mất. Không nói đến trước mắt Cơ Phi Yên nói chuyện vô cùng có lễ phép, đáy mắt nàng còn mê mang biểu tình hiền lành, Tố Hoà Thanh Dao có lý do tin tưởng, ắt có việc phát sinh.



"Bản cung đến, có việc tìm ngươi." Tố Hoà Thanh Dao lập tức tiêu sái bước vào phòng, mang theo mục đích quan sát bốn phía. Trong phòng bình thường, bài trí cũng bình thường, cũng không có chỗ nào không ổn. Vậy thì vì cái gì... Một đạo thân ảnh màu trắng nhảy vào lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao, nàng theo bản năng tiếp lấy, nhìn chăm chú, là một con hồ ly cực kỳ xinh đẹp.

Con hồ ly này có một đôi mắt xinh đẹp đến mức nhân loại không ai sánh được, còn có một cái đuôi to như dây thừng quấn bện lại. Hồ ly im lặng ghé vào lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao, đôi mắt thật sâu nhìn nàng, mang theo vài tia quyến luyến, còn có một chút tâm tư mà Tố Hoà Thanh Dao nhìn hoàn toàn không hiểu. Cảm giác giống như đã từng quen biết. Tố Hoà Thanh Dao vuốt bộ lông mềm mại của hồ ly, nâng mắt lên nhìn không biết nàng đã ngồi đối diện với Cơ Phi Yên khi nào: "Con này không phải Thanh nhi."

"Nương nương tìm thiếp không biết có chuyện gì?" Cơ Phi Yên không có biểu tình nói.

"Đã nhiều ngày ngươi không ra khỏi phòng, ngay cả Hoàng thượng đến cũng đóng cửa không gặp, bản cung nghĩ đến nhìn một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Tố Hoà Thanh Dao nói thẳng, trong lòng ngực, con hồ ly không an phận luôn hướng đến ngực nàng dụi dụi, rồi lại không quên chấp nhất nhìn Tố Hoà Thanh Dao.

"Gần đây thân thể không khoẻ, muốn nghỉ ngơi nhiều hơn. Nương nương quan tâm, thiếp xin nhận tấm lòng, nếu không có chuyện khác, thiếp tiễn nương nương rời khỏi." Nói xong lời này, Cơ Phi Yên đứng dậy làm ra tư thế tiễn khách, không có chút do dự, giống như mất trí nhớ, đã quên tình ý của nàng đối với Tố Hoà Thanh Dao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.