Thủy Nhược nằm trên chiếc giường với chăn bông mềm mại nhưng cũng mỏng manh mà trở mình qua lại không ngủ được. Cô cứ suy nghĩ về Bắc Lục, không biết vì cái gì mà cô lại nổi lên chút ranh tị với cô gái mà Bắc Lục yêu.
Thủy Nhược ngồi dậy vén màn ra buộc lại rồi đi xuống giường, lặng lẽ nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi phòng,cô cố gắng mở nhẹ cửa để không gây ra tiếng động lớn đánh thức mọi người trong giấc say, vừa mở cửa ra đưa vào mắt cô là quan cảnh về đêm của nội phủ. Hồ nước trước sân soi mặt trăng và bầu trời tối, làn nước khẽ động tạo nên dòng nước sóng sánh lung linh của ánh trắng rọi vào mặt nước, cây cối hoa lá trong phút giây tĩnh lặng này thật lãng mạn nên thơ.Tuy vậy, nhưng Thủy Nhược giống như đang có hàng ngàn cục đá đè nặng làm lòng cô nặng trĩu gương mặt khó giấu nỗi nét buồn.
Ánh trăng le lói qua hàng cột gỗ chiếu vào mặt cô, kèm theo cơn gió nhẹ của đêm khuya làm tóc cô bay nhẹ lượt là trên đôi má với da thịt mềm mại, gương mặt xinh đẹp hiện lên vài phần nhẹ nhàng đôi mắt hạnh của cô tựa như một hồ ngọc trong sáng dịu dàng với lông mi dài gương mặt thon gọn sóng mũi có chút cao cánh mũi gọn,chân mài lá liễu tạo nên một vẻ thanh tao của một vị tiểu thư đài cát,nhưng ông trời cho cô gương mặt như hoa như ngọc lại tàn nhẫn cho cô một cuộc sống đầy phong ba, để rồi cô phải tự ép mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-trong-sinh-dut-tam-voi-hoang-de/3596171/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.