Chương trước
Chương sau
Triệu Vân Oanh vẫn luôn cưỡi ngựa theo sau Triệu Quy Nhạn, Triệu Quy Nhạn thấy ta nàng ta quá khác thường. Nàng muốn đánh đòn phủ đầu, bèn siết nhẹ dây cương dừng ngựa, cười nhạt: “Hôm nay tam tỷ cứ đi theo bổn cung làm gì vậy?”

Triệu Vân Oanh cũng cười: “Tất nhiên để săn thú rồi, Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, không chừng đi theo ngài con mồi có thể nhiều hơn thì sao?”

Triệu Quy Nhạn nói: “Tam tỷ, bổn cung cưỡi ngựa bắn cung không tốt lắm, mới chỉ bắt đầu học, không dám vào rừng sâu nên đã chọn khu vực rìa ngoài thưa thớt con mồi, ít nguy hiểm. Tỷ đi theo bổn cung, e rằng sẽ không săn được gì đâu.”

Triệu Vân Oanh nhướn mày: “Hiện giờ địa vị của Hoàng hậu nương nương đã khác biệt, cách nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều nhỉ.”

Trước đây sao Triệu Quy Nhạn có thể nói chuyện với nàng ta như vậy? Sao nàng dám chứ?

Xưa kia mỗi khi nàng ta nói gì, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ phụ họa theo, không dám phản bác, hiện tại thì hay rồi, còn biết châm chọc nàng ta.

Triệu Vân Oanh kẹp bụng ngựa, đến gần Triệu Quy Nhạn, khẽ hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ngài cho rằng hiện giờ mình được Bệ hạ sủng ái là có thể hành động không kiêng dè sao?”

Ánh mắt nàng ta chứa vài phần đắc ý và tối tăm: “Việc ngài có thể làm, người khác cũng có thể, ngài không phải đặc biệt. Huống chi, ngài thật sự tưởng mình đã hoàn toàn ngồi ổn định trên vị trí Hoàng hậu rồi ư?”

Trong lòng Triệu Quy Nhạn giật thót, nàng cảm thấy lời này của Triệu Vân Oanh… có ẩn ý.

Nàng ung dung quan sát Triệu Vân Oanh, chỉ thấy Triệu Vân Oanh mỉm cười, hơi nghiêng nửa thân trên về phía nàng, nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài cần phải ngồi trên vị trí này cho vững đấy…”

Triệu Quy Nhạn nhìn thẳng vào nàng ta, thấy rõ ác ý không thèm che giấu trong mắt nàng ta. Một lát sau, Triệu Quy Nhạn bỗng bật cười.

Triệu Vân Oanh nhíu mày, thấy hiện giờ Triệu Quy Nhạn đã khác một trời một vực.

Trước kia nếu nàng ta cười với Triệu Quy Nhạn như thế, Triệu Quy Nhạn đã bị dọa sợ từ lâu, nhưng hôm nay nàng còn có thể cười đáp trả?

Triệu Quy Nhạn mím môi đỏ, nở nụ cười ngây thơ vô hại: “Tam tỷ, có lẽ mấy lời này thích hợp với tỷ hơn đấy.”

Triệu Vân Oanh khó hiểu, nàng có ý gì?

Nàng ta mù mờ, vừa định hỏi lại thì thấy Triệu Quy Nhạn đá vào bụng ngựa, Giảo Giảo chợt kêu lớn một tiếng, giơ móng trước lên cao, đá tung số cành khô dưới đất.

Con ngựa dưới thân Triệu Vân Oanh bị hoảng sợ, đột nhiên trở nên điên cuồng, sải rộng vó ngựa chạy vào trong rừng.

Triệu Vân Oanh thình lình ngả người ra sau, hoảng loạn siết chặt dây cương. Nhưng không biết con ngựa bị thứ gì kích thích, dù Triệu Vân Oanh siết chặt dây cương thế nào cũng vô dụng. Thậm chí vì đau đớn mà nó còn chạy dữ dội hơn.

Búi tóc của Triệu Vân Oanh rối tung, nàng ta ôm chặt cổ ngựa, sợ tái mặt. Vẻ vênh váo hung hăng dọa dẫm Triệu Quy Nhạn khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

Triệu Quy Nhạn mỉm cười thấy Triệu Vân Oanh và ngựa của nàng ta đã khuất mắt mình, lúc này nàng mới ngừng cười.

Nàng vỗ về Giảo Giảo như muốn khen thưởng: “Giỏi lắm.”

Giảo Giảo cọ cọ vào tay nàng, ngoan ngoãn kêu một tiếng, rồi lại im lặng hiền lành đứng tại chỗ.

Chú ngựa dưới thân Triệu Quy Nhạn có huyết thống cao quý, nó luôn toát ra một cảm giác lấn áp tự nhiên với các giống ngựa lai khác. Triệu Quy Nhạn đã phát hiện điều này khi tập cưỡi ngựa trong cung, mỗi lần Triệu Quy Nhạn dắt Giảo Giảo về chuồng, những con khác trong chuồng luôn có phần sợ nó.

Triệu Vân Oanh không có tư cách dẫn theo ngựa của mình, nàng ta cũng không có ngựa của riêng mình, nên con ngựa nàng ta cưỡi hôm nay là giống ngựa lai được hoàng gia nuôi dưỡng. Cách sử dụng cũng tạp nham, có thể kéo xe và chở hàng hóa, hôm nay chúng được dành riêng cho những người có địa vị thấp.

Triệu Quy Nhạn vốn không muốn phản kích, nhưng Triệu Vân Oanh cứ âm thầm ngấp nghé Trình Cảnh Di khiến nàng khó chịu. Hơn nữa, nàng cũng nghĩ hiện tại mình đã là Hoàng hậu, sao phải bị Triệu Vân Oanh hết ngấm ngầm đến công khai mỉa mai khiêu khích như thế chứ? Nếu không giữ gìn tôn nghiêm của Hoàng hậu, lỡ nàng ta tưởng nàng là đất sét thật thì sao?

Hôm nay nàng ở rìa ngoài, những người khác đều muốn giành được hạng nhất nên đã vào sâu trong rừng. Nơi này ít người qua lại, nàng đáp trả nàng ta sẽ không có ai thấy.

Triệu Quy Nhạn cầm dây cương, thầm nghĩ, Đế Hậu là một, Triệu Vân Oanh coi thường Trình Cảnh Di rồi!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hừ!



Sau khi đuổi Triệu Vân Oanh đi, Triệu Quy Nhạn thoải mái hơn hẳn. Nếu có người cứ luôn lén lút bám theo, nhìn chằm chặp vào nàng, còn không có thiện ý, nàng sẽ khó chịu vô cùng.

Mắt Triệu Quy Nhạn chợt sáng lên, một con gà rừng xuất hiện, nó đang cúi đầu rỉa lông. Nàng nín thở, giương cung lắp tên, sau đó thả lỏng ngón tay, mũi tên bay nhanh ra ngoài, một phát bắn trúng gà rừng.

Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên bật cười, rốt cuộc hôm nay nàng cũng săn được thứ gì đó rồi, không tới mức tay trắng trở về.

Nàng nhảy xuống ngựa, vui vẻ nhặt con gà rừng đã chết lên buộc vào yên ngựa, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Ước chừng nửa canh giờ sau, trên yên ngựa của Triệu Quy Nhạn đã treo một số con mồi, hầu hết là gà rừng thỏ hoang.

Triệu Quy Nhạn thoáng nhìn, thấy cũng đủ rồi. Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng không tốt lắm, có thể thu hoạch như vậy nàng đã thỏa mãn.

Nàng không dám vào rừng rậm, bên trong càng nguy hiểm hơn, nàng nhớ tới lời dặn dò đừng vào sâu của Trình Cảnh Di trước khi rời đi.

Nàng nhẹ giọng nói: “Giản Giản, chúng ta về thôi.”

Nàng quay đầu ngựa lại định rời đi, chợt nghe thấy tiếng xé gió truyền đến bên tai. Trái tim nàng lập tức vọt lên cổ họng, lông tơ khắp người dựng đứng, nàng cúi người xuống theo phản xạ.

Một mũi tên sắc nhọn đột ngột phóng ra khỏi rừng, xẹt qua cánh tay nàng cắm chặt vào thân cây cách đó không xa, lông chim màu trắng trên mũi tên vẫn còn rung rung.

Mũi tên kia dùng hết lực, nếu không nhờ nàng cúi xuống nhanh, chắc chắn nàng sẽ chết!

“Ai!”

Triệu Quy Nhạn khẽ quát thành tiếng, sắc mặt trắng bệch. Nàng vội quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người mặc đồ đen đang ẩn mình trong bóng tối của khu rừng.

Triệu Quy Nhạn nhìn người nọ đăm đăm, nhưng dù thế nào cũng không nhìn rõ mặt.

Rất may, đối phương bắn không trúng thì nhanh chóng bỏ chạy. Triệu Quy Nhạn thấy xung quanh vắng vẻ, có cảm giác tai qua nạn khỏi, nàng không dám ở lại lâu nên vội kẹp bụng ngựa. Lúc đi ngang qua thân cây kia, nàng cúi xuống rút mũi tên ra, chạy như bay ra ngoài.

Nàng siết chặt mũi tên trong lòng bàn tay, cánh tay đau rát, mặc dù mũi tên vừa rồi không bắn trúng nàng, nhưng vẫn cắt qua khiến cánh tay nàng bị thương.

Triệu Quy Nhạn không dám dừng lại, sợ mình vừa ngừng sẽ bị người khác bắn chết.

Hệt như quay về mấy tháng trước, ngày gặp phải sơn tặc, nàng cũng chạy thục mạng, chạy thục mạng …

Nhưng lần này thì khác.

Triệu Quy Nhạn biết lần trước là ngoài ý muốn, nhưng lần này không phải, lần này là ám sát!

Bên này là khu vực săn bắn của phụ nữ, chỉ dành riêng cho nữ quyến sử dụng, đàn ông không được phép vào. Bóng dáng vừa rồi, nhìn từ sau lưng có vẻ vạm vỡ cường tráng, không giống phụ nữ, rõ ràng là đàn ông.

Một nam tử trà trộn vào khu vực của nữ quyến, lại còn chọn phía ngoài rìa, dường như cố ý chặn nàng ở đây!

Nàng thoáng nhìn mũi tên, lông đuôi xinh đẹp, không giống thứ được dân thường chế tạo, mũi tên được làm bằng sắt mịn, hiển nhiên là vật trong quân đội!

Lộ liễu trắng trợn như vậy, chắc chắn đối phương quyết tâm phải giết nàng, thấy hôm nay thất bại, sau này vẫn có thể tiếp tục, thế nên không sợ bị nàng phát hiện.

Hoặc người nọ quyền cao chức trọng, cảm thấy cho dù bị phát hiện cũng có thể thoát thân nguyên vẹn.

Triệu Quy Nhạn luôn là người thông minh, chẳng qua trước kia nàng giả ngốc, không định tranh đấu với các tỷ muội ở hậu trạch, chỉ muốn lẳng lặng vượt qua quãng đời còn lại. Hiện giờ liên quan đến sống chết, nàng vẫn có thể giữ tỉnh táo, nhanh chóng động não, nghĩ ra những thông tin này.

Hai má Triệu Quy Nhạn cứng đờ vì gió lạnh, nàng đang suy ngẫm, kẻ nào muốn giết nàng? Liệu đối phương có cùng phe với hung thủ đã sát hại a tỷ không?

Triệu Quy Nhạn bỗng ghìm dây cương, không tiến về phía trước nữa.

Đôi môi hơi khô nứt của nàng chợt nở nụ cười.

Chỉ cần nàng không chết, chúng sẽ còn quay lại.

Triệu Quy Nhạn quay đầu, nhìn thoáng qua khu rừng sâu, ánh mắt u ám.



Bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cửa lều đột nhiên bị vén lên, gió lạnh ùa vào trong lều khiến chậu than nổ lách tách.

Triệu Quy Nhạn vô thức ngẩng đầu, nàng còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã ôm chặt nàng trong ngực.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Quy Nhạn định giãy giụa, chợt ngửi được mùi Long Diên Hương thân thuộc.

Cung nữ và thái y trong lều thấy thế, tinh ý cúi người lui xuống.

Triệu Quy Nhạn buông tay ra, vừa định lên tiếng, bỗng cảm giác có gì đó ướt nóng rơi xuống cổ mình.

Trái tim nàng rung động, lông mi run rẩy.

Ngay sau đó nàng phát hiện, nhịp tim trong lồng ngực áp sát vào mình đang đập như đánh trống, ngay cả cánh tay ôm nàng cũng cứng ngắc đến lạ, giống hệt một thanh sắt, vừa lạnh vừa cứng.

Triệu Quy Nhạn mềm giọng nói: “… Bệ hạ?”

Cánh tay Trình Cảnh Di run rẩy, giọng khàn tới khó tin: “Gọi ta thêm lần nữa.”

“Bệ hạ.” Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn lặp lại.

“Lần nữa.”

Triệu Quy Nhạn không biết chuyện gì đã xảy ra với Trình Cảnh Di, việc này quá kỳ lạ, nhưng nàng vẫn gọi thêm lần nữa. Ngẫm nghĩ một chốc, nàng cũng nhẹ nhàng đặt tay lên eo hắn.

Nàng không nói câu nào, lặng lẽ chờ tiếng tim đập bên tai chậm lại.

“Ta đã nghĩ… ta mất nàng…”

Giọng Trình Cảnh Di vang lên, phá vỡ bầu không khí yên ắng trong lều.

Triệu Quy Nhạn cười khẽ, dịu dàng thì thầm: “Bệ hạ, chỉ là vết thương nhỏ, ta chỉ bị trầy xước cánh tay thôi, không nghiêm trọng gì cả.”

Trình Cảnh Di không những không cảm thấy đỡ lo, mà trong giọng còn mang theo vài phần sợ hãi: “Trước đây phụ hoàng, ma ma và cung nữ hầu hạ ta đều bị mũi tên bắn chết…”

Khoảnh khắc Trình Cảnh Di nghe tin Triệu Quy Nhạn bị trúng tên, máu hắn như chảy ngược, cảnh tượng đẫm máu nhiều năm trước lại hiện lên trong đầu hắn.

Trong lòng hắn dâng trào nỗi phẫn uất tột cùng, hắn không nên để nàng đi săn một mình, hắn biết rõ, biết rõ đám người đó có âm mưu gì! Ước gì hậu cung chỉ chứa người của chúng, còn mình thì giống một con rối mặc cho chúng chi phối!

Hắn ngạo mạn những tưởng mình có thể bảo vệ nàng thật tốt, nên hắn yêu nàng mà chẳng e dè điều gì. Nhưng hắn lại quên rằng, cô nương độc nhất vô nhị như vậy sẽ trở thành cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bao nhiêu người.

Bởi vì tính cách ngạo mạn đó, hắn đã suýt… suýt mất nàng.

Nụ cười của Triệu Quy Nhạn cứng lại, trong giây lát nàng hơi luống cuống. Thế nên, hắn cũng sợ nàng sẽ chết sao?

Trong lòng Triệu Quy Nhạn ấm áp, dường như nàng nghe thấy âm thanh nào đó nứt ra từ trái tim, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng chẳng kém phần mạnh mẽ.

Triệu Quy Nhạn mỉm cười lên tiếng, chất giọng ngọt ngào mềm mại đặc trưng của thiếu nữ: “Ta sẽ không để mình gặp chuyện, ta sẽ luôn ở bên Bệ hạ.”

Yết hầu Trình Cảnh Di lên xuống, hốc mắt đỏ hoe, nỗi hối hận trong lòng gần như nhấn chìm hắn.

Cô nương khờ này, bị thương mà còn an ủi hắn.

Trình Cảnh Di buông tay xuống, chậm rãi đỡ Triệu Quy Nhạn về giường, hắn ngồi xổm cạnh đầu giường, ánh mắt đau lòng quá đỗi.

Hắn nhìn cánh tay nàng, thái y vừa bôi thuốc, vết thương của nàng đã được băng bó bằng gạc trắng.

Triệu Quy Nhạn cẩn thận quan sát Trình Cảnh Di, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn vài phần lạnh lùng u ám thì không có gì khác thường.

Trình Cảnh Di vừa khóc à?

Mấy giọt ẩm ướt nóng hổi rơi xuống cổ nàng là gì?

Nàng nhìn kỹ đôi mắt hắn, đen láy mênh mông vô tận tựa một vòng xoáy sâu thẳm, trông hắn không giống đã khóc.

Triệu Quy Nhạn thu tầm mắt về, hỏi: “Bệ hạ săn thú xong rồi sao?”

Trình Cảnh Di cẩn thận dém góc chăn cho nàng: “Chưa.”

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc, đẩy hắn nói: “Vậy Bệ hạ mau lên, năm nào ngài cũng đứng đầu, năm nay không thể đánh mất vị trí đó!”

Trình Cảnh Di nắm tay nàng, chậm rãi tách các ngón tay nàng ra, sau đó đan vào từng ngón tay của mình, hắn thản nhiên bảo: “Nàng quan trọng hơn cả hạng nhất.”

Trình Cảnh Di nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, vẻ mặt sa sầm khi nãy dần tan biến.

Hạng nhất là cái thá gì?

Chẳng qua những năm trước hắn nhàm chán nên mới tham gia mấy trò chơi đó thôi. Hắn bị phụ hoàng mẫu hậu gây áp lực, luôn phấn đấu giành hạng nhất, nhưng hắn không thực sự thích mấy danh hão như vậy.

Đứng đầu trong chuyến săn bắn mùa đông chỉ là thói quen.

Hắn luôn sống ngay thẳng và kiềm chế, để trấn an các văn võ bá quan, để làm hài lòng phụ hoàng mẫu hậu, hắn đã đánh mất biết bao điều.

Hiện giờ, cuối cùng hắn cũng biết mình muốn gì, nên cần thứ danh hão bỏ đi đó làm gì nữa?

Hắn chỉ muốn ở bên nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.