Triệu Vân Oanh vẫn luôn cưỡi ngựa theo sau Triệu Quy Nhạn, Triệu Quy Nhạn thấy ta nàng ta quá khác thường. Nàng muốn đánh đòn phủ đầu, bèn siết nhẹ dây cương dừng ngựa, cười nhạt: “Hôm nay tam tỷ cứ đi theo bổn cung làm gì vậy?”
Triệu Vân Oanh cũng cười: “Tất nhiên để săn thú rồi, Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, không chừng đi theo ngài con mồi có thể nhiều hơn thì sao?”
Triệu Quy Nhạn nói: “Tam tỷ, bổn cung cưỡi ngựa bắn cung không tốt lắm, mới chỉ bắt đầu học, không dám vào rừng sâu nên đã chọn khu vực rìa ngoài thưa thớt con mồi, ít nguy hiểm. Tỷ đi theo bổn cung, e rằng sẽ không săn được gì đâu.”
Triệu Vân Oanh nhướn mày: “Hiện giờ địa vị của Hoàng hậu nương nương đã khác biệt, cách nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều nhỉ.”
Trước đây sao Triệu Quy Nhạn có thể nói chuyện với nàng ta như vậy? Sao nàng dám chứ?
Xưa kia mỗi khi nàng ta nói gì, Triệu Quy Nhạn cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ phụ họa theo, không dám phản bác, hiện tại thì hay rồi, còn biết châm chọc nàng ta.
Triệu Vân Oanh kẹp bụng ngựa, đến gần Triệu Quy Nhạn, khẽ hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ngài cho rằng hiện giờ mình được Bệ hạ sủng ái là có thể hành động không kiêng dè sao?”
Ánh mắt nàng ta chứa vài phần đắc ý và tối tăm: “Việc ngài có thể làm, người khác cũng có thể, ngài không phải đặc biệt. Huống chi, ngài thật sự tưởng mình đã hoàn toàn ngồi ổn định trên vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tre/3722604/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.