Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn giật mình, cả ánh mắt lẫn nét mặt đều tràn ngập niềm vui.
“Thải Nguyệt, nếu mẫu thân ngã bệnh, vậy ta có thể ngủ tiếp không?”
Lần này Thải Nguyệt phải suy nghĩ nhiều hơn: “Hôm qua lão gia vừa cho phép ngài đi thỉnh an, xem như chính thức xác nhận danh phận của ngài, tình cờ hôm nay phu nhân lại bị bệnh sao? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, nhanh chóng chui vào chăn gấm, lộ ra nửa gương mặt nhỏ, đôi mắt đen láy trong veo: “Tất nhiên ta biết không phải chuyện trùng hợp, nhưng bất luận có phải bệnh thật không, tất cả đều do phụ thân quyết định. Dù mẫu thân trì hoãn bao nhiêu cũng không thể thay đổi được.”
Thấy Triệu Quy Nhạn đã nhìn thấu mọi việc, biết trong lòng nàng tự có tính toán, Thải Nguyệt cũng yên tâm, đắp kín chăn gấm cho nàng: “Vậy tiểu thư cứ ngủ tiếp đi.”
*
Triệu Quy Nhạn đoán không sai, Dương thị đang giả bệnh.
Bà ta không cam lòng, cuối cùng vẫn phải ghi tên Triệu Quy Nhạn dưới danh nghĩa của mình.
Bà ta cầm trâm ngọc được chế tác tinh xảo ném xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên, nha hoàn hốt hoảng nhận lỗi: “Phu nhân bớt giận.”
Dương ma ma cũng khuyên nhủ.
Dương thị hít sâu một hơi, nói: “Dọn dẹp phòng ốc đi.”
Nha hoàn vội vàng nhặt các mảnh vỡ, Dương ma ma rót một chén trà đưa cho Dương thị. Dương thị chán ghét nhận lấy, nhấp một ngụm, sau đó ném lên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tre/3645544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.