Năm Thiên Khải thứ chín
Đầu xuân, thời tiết như gương mặt nữ tử chốn cung đình, một khắc trước còn lê hoa đái vũ, nháy mắt sau đã thành nụ cười thản nhiên. Hôm qua tuyết rơi trắng xóa, hôm nay mặt trời ấmáp, vừa vặn sắp tết Nguyên Tiêu, trong hoàng thành vô cùng nhộn nhịp.Trước cửa cung Đại Minh là ánh đao lấp loáng, vô số tướng sĩ mặc áogiáp, ánh mắt cung kính nghênh đón quân vương thẩm duyệt.
Mười lăm tháng giêng, cũng là ngày binh sĩ Đại Nhạn xuất chinh đánh Hải quốc.
Hạ Lệnh Thù đứng ở thiên điện, nhìn hoàng đế đứng bên tường thành phải dựa vào người hầu, từ tốn đọc “Lệnh xuất chinh”, tế trời đất, bái Chiếnthần, khích lệ sĩ khí, cuối cùng là Định Khang vương đảm bảo thực hiệnquân lệnh. Dưới tường thành, binh sĩ đông nghìn nghịt, mỗi người đều làhuyết mạch của Đại Nhạn; ngoài tường thành, dân chúng tấp nập, bọn họ là gốc rễ của Đại Nhạn. Mỗi lần Hoàng đế cổ động các chiến sĩ, họ liền đáp lại rung động cả bầu trời; mỗi một lần hoàng đế hứa hẹn, các chiến sĩsẽ nhìn lên bầu trời, sát khí hừng hực.
“Bình định phản nghịch,giương uy Ngô quốc!” Mỗi một tiếng hô đều như sóng lớn quét qua hoàngthành, nhiều người đang cầm đèn lồng đều dừng lại, lặng lẽ cầu nguyệncho các tướng sĩ bình an.
Giữa vô số người, Định Đường vương lướtqua hoàng đế, nhìn về phía góc cung điện kia. Mũ sắt, áo giáp sắt, câuhỏi hôm qua dường như vẫn quanh quẩn bên tai Hạ Lệnh Thù.
Định Đường vương hỏi: “Nếu Cửu ca không thể trường thọ, người định làm thế nào?”
Lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-muon-thi-tam/1521068/chuong-56-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.