Sau này, vô số đêm cô tịch, Cố Song Huyền đều nhớ tới một màn dướipháo hoa kia, giữa đêm tối tăm chợt giật mình hiểu ra, có những tình cảm cuối cùng không tìm về được, có một số người cũng không thể trói buộcđược.
Hiện giờ lòng hắn tràn đầy vui mừng, ôm nàng thật chặt, cảm nhận hơithở của nàng. Tâm trạng cũng giống như pháo hoa bay lên, nở rộ.
Hoàng đế vốn chỉ định ghé qua chơi rồi lại ở tạm, bây giờ mới hiểuđược người trong một gia tộc. So với hoàng cung nhiều phép tắc, người ởHạ gia bớt vẻ lạnh lùng hơn, nói chuyện nhiều hơn, xếp hàng tới chúcmừng trưởng bối. Cố Song Huyền làm hoàng đế cũng bị ép lên ngồi ở ghếtrên, hắn ra cung chỉ định đi chơi nên chẳng mang thứ gì quý giá theo,lúng túng lấy tất cả đồ chơi của thái tử mua trên đường đi để phát chomọi người. Dù sao cũng là của hoàng đế ban cho, các vị trưởng bối cònđang suy nghĩ xem nên đặt thờ ở từ đường thì tốt hay là cẩn thận cấttrong bảo khố làm kỷ niệm, đám trẻ con đã lấy chỗ phần thưởng tầm thường chạy như ong vỡ tổ ra ngoài.
Tiểu thái tử phát hiện bảo bối của mình đã bị phụ hoàng hối lộ chongười khác, liền khóc ầm ĩ. Cuối cùng tè một bãi lên xiêm y hoàng đế mới chịu thôi.
Hạ Lệnh Thù dẫn hoàng đế vào khuê phòng của mình thay quần áo, vừa đi vừa cười, đợi tới khi Phượng Lê đi lấy quần áo của Triệu vương tới thìnàng đã lăn ra giường cười không ngừng được.
Cố Song Huyền thấy nàng như thế, giận cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-muon-thi-tam/1521036/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.