Thượng Quan Thanh thần sắc khó dò.
Hắn ngồi dậy, trầm mặc.
Mà lúc này.
Còn Tô Tiểu Tiểu thì lại lui tới một bên giác giường (giường làm bằng sừng).
Nàng ôm áo ngủ bằng gấm, thấp giọng khóc.
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết là dây thần kinh nào bị chập mạch, đại não không suy nghĩ, đã nói một câu kinh người.
“Thượng Quan Thanh, ta với chàng ly hôn.”
Thượng Quan Thanh đột nhiên liền quay đầu qua, hắn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu.
“Không có khả năng.”
Lời này nói được trảm đinh tiệt thiết. (chém đinh chặt sắt, dứt khoát, không nhân nhượng)
Nhưng mà sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tô Tiểu Tiểu, hắn lại không khỏi thở dài một tiếng, hắn tiến về phía trước, lúc vừa định hôn đi nước mắt ở khóe mắt của Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu khẽ cắn môi, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thượng Quan Thanh sửng sốt.
Hắn cầm tay Tô Tiểu Tiểu.
“Mới vừa rồi là ta không tốt, nàng đừng giận. Về sau chớ để mấy từ gì mà ly hợp trong lời nói đang nói.”
Tô Tiểu Tiểu hừ hừ.
Thượng Quan Thanh lại nói: “Nhưng là Tiểu Tiểu nàng cũng có sai. Nàng không nên cùng với Tô Bạch cùng nhau xem đông cung đồ, hơn nữa nàng cũng không nên nói sư phụ ta như vậy. . . . . .”
Thượng Quan Thanh đang một mạch quở trách Tô Tiểu Tiểu không phải.
Tâm tình của Tô Tiểu Tiểu vốn cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp lên, nhưng mà nghe thấy Thượng Quan Thanh vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-ham-nguoi-ve-nha-an/1385746/chuong-438.html