Chương trước
Chương sau


“Tô Bạch công tử, trước kia ta từng xem tranh của ngươi, ta thực thích tranh mà ngươi vẽ nha.”

Kỳ thật, Tô Bạch công tử cũng có thể coi như thần tượng của Tô Tiểu Tiểu a.

Nhưng mà nhìn thấy thần tượng, Tô Tiểu Tiểu trừ việc đáy lòng có chút kích động ra, cũng không có cảm giác gì nữa.

Dù sao thần tượng thì cũng chỉ là người mà thôi.

Cho nên nhìn thấy thần tượng, Tô Tiểu Tiểu trừ việc thể hiện một phen sự yêu thích của mình ra, cũng không có gì hay ho nữa mà nói.

Làm sao biết được Tô Bạch cũng mỉm cười, “Vương phi có muốn vào ngồi một chút không?”

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.

Tô Bạch tiếp tục nói: “Gần đây, vậy mà lại vẽ được không ít đông cung đồ, ngươi có muốn xem một chút không?”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, ánh mắt liền sáng ngời.

Ngược lại Mạc Ngôn ngồi ở góc sáng sủa mà trừng mắt liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, “Đều đã trở thành thê tử của người ta, còn không biết chừng mực như vậy!”

Tô Tiểu Tiểu cũng không tức giận làm gì.

Nàng chỉ cười tủm tỉm mà nói với Tô Bạch công tử.

“Ngô, đối với ta mà nói, đông cung đồ là một loại nghệ thuật, còn hơn là cái gì mà tranh sơn thủy, cái gì mà tranh nhân vật a, ta cảm thấy đều là giống nhau nha. Dù sao có nhu cầu thì sẽ có người vẽ thôi. Lại nói, ta đã trở thành thê tử của người ta, lại càng cần xem một chút. Ngược lại là những cô nương còn chưa có thành thân a, cả ngày nhìn chằm chằm vào xem đông cung đồ, này lại coi là gì đây?”

Tô Tiểu Tiểu đưa tay sờ sờ búi tóc của mình.

Còn hơn Mạc Ngôn cô nương a, rõ ràng là có khác biệt.

Một cái phụ nhân kế, một cái cô nương kế. (ở đây là nói 1 bên Tô tỷ là búi tóc của người phụ nữ đã có gia đình còn 1 bên Mạc Ngôn vẫn là búi tóc của cô gái chưa thành thân)
Mạc Ngôn hừ vài tiếng.

Lúc này, Tô Bạch liếc mắt nhìn Mạc Ngôn một cái.

“Ngươi tiếp tục trông coi cửa hàng đi.”

Mạc Ngôn ứng tiếng, sắc mặt mặc dù hơi hơi không cam lòng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ đó.

Tô Tiểu Tiểu xem ở trong mắt.

Chậc chậc chậc, xem ra vị Mạc Ngôn cô nương này thực sợ hãi Tô Bạch công tử nha.

Tô Tiểu Tiểu sau đó bèn đi theo Tô Bạch vào sương phòng bên trong.

Sau khi vòng qua một cái bình phong to như vậy, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy một đống đông cung đồ nhiều không đếm được.

Tất cả đều được treo ngay ngay ngắn ngắn ở trên tường, nhưng cũng có cả những bức trải ở trên bàn, còn có cả những bức mới vẽ được một nửa còn chưa xong nữa nha.

Tô Tiểu Tiểu thực giật mình.

Những bức đông cung đồ này đều vẽ đến độ thập phần tinh xảo, từng vị trí đều vẽ ra thật sự rõ ràng.

Kỳ thật nàng cũng thấy cực kì tò mò nha, vì sao Tô Bạch lại có thể đối với đông cung đồ chấp nhất như thế? (kẹo: còn chấp niệm duy nhất của muội bây giờ làđược ngủ nướng nha @@ Tô tỷ: *liếc mắt*. . . *thở dài*)
Tuy rằng Tô Tiểu Tiểu nàng vừa rồi nói, vẽ đông cung đồ là một loại nghệ thuật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.