Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.
Ai nha nha.
Cô nương này sao lại chẳng phân rõ phải trái như vậy nha.
Nàng lại cũng mới chỉ nói có đúng một câu, nàng là Tô Bạch thôi.
Thế mà lại diễn cái bộ dạng tức giận như ăn phải thuốc nổ vậy sao?
Hừ.
Cút thì cút. . . . . .
Tô Tiểu Tiểu quay đầu ra vẻ sắp đi, nhưng bước chân mới vừa đi tới cửa, nàng bỗng nhiên liền xoay người, sau đó mở rộng cổ họng mà hô to.
“Tô Bạch công tử, ngươi đi ra cho ta! ! !”
Nhìn vào sắc mặt mới vừa rồi của cô nương kia một cái, Tô Tiểu Tiểu liền hiểu được rồi.
Cô nương này tất nhiên không phải Tô Bạch công tử.
Vì sao lại thế ư?
Nguyên nhân rất chi là đơn giản. (kẹo: sao em k thấy đơn giản tí nào vậy tỷ, thỉnh chỉ giáo thêm. Tô tỷ: ngồi đấy đọc nốt đi là sẽ rõ thôi, ta biết k phải ai cũng thông minh như ta. kẹo: ==”)
Tính tình cô nương này cáu kỉnh như vậy, người vẽ tranh bình thường, tuyệt đối không thể như thế.
Hơn nữa từ trong một bức tranh là có thể thấy được phẩm chất tính cách của một người.
Từ trong bức tranh đông cung đồ Tô Bạch công tử vẽ mà Tô Tiểu Tiểu nàng đã từng xem, Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được Tô Bạch công tử là một người ôn nhu nha.
Cho nên, tất nhiên không thể giống như cô nương này.
Còn chưa đến hai câu, liền bắt nàng cút. . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-ham-nguoi-ve-nha-an/1385737/chuong-429.html