Nghe được lời này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tâm sinh cảm khái.
Phải nha.
Vì sao nàng phải chấp nhất như vậy chứ?
Hiện tại không phải vẫn thật tốt sao?
Thanh yêu nàng.
Nàng yêu Thanh.
Hai người yêu nhau, hơn nữa lại có thể hạnh phúc ở bên nhau, đây không phải là sự tình tốt đẹp nhất trong thiên hạ sao?
Vì sao nàng còn muốn đi quấn lấy quá khứ không đáng một xu này chứ?
Tựa như Thanh cũng chưa từng bao giờ hỏi chuyện nàng cùng Thượng Quan Mặc là thế nào thế nào, cũng chưa từng hỏi nàng ở hiện đại cùng Trần Tu Ngôn là thế nào thế nào …
Hắn là toàn tâm toàn ý tính toán suy nghĩ cho chuyện hôn nhân này.
Một khi đã như vậy, vì sao nàng cũng không thể giống như Thanh, chỉ chú trọng đến tương lai của bọn họ?
Mà không phải là một mực quấn quýt để ý tới chuyện quá khứ, làm ảnh hưởng tới tương lai của bọn họ.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt.
Nàng từ trong ngực của Thượng Quan Thanh ngẩng đầu lên.
Nàng yên lặng nhìn vào Thượng Quan Thanh.
“Thanh, ta có thể tôn kính sư phụ của chàng, đơn giản là vì chàng. Là bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta mới nguyện ý tôn kính một người ta không thích. Quá khứ của chàng, ta cũng không muốn đuổi theo nghiên cứu cũng không muốn thẩm vấn. Nhưng mà, Thanh, ta thành thật nói với chàng, ta có thể tôn kính hắn, nhưng mà chàng không thể bắt buộc ta thích hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-ham-nguoi-ve-nha-an/1385732/chuong-424.html