Chương trước
Chương sau
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt. Nàng giương mắt nhìn. Nha. Là ca ca của nàng. Nghe Tố Vân nói, hình như kêu là Đoan Mộc Trường Khanh. Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cứng đờ khuôn mặt. “A, là ca ca nha” Đoan Mộc Trường Khanh mỉm cười, hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay Tô Tiểu Tiểu. “Muội muội ở trong này làm gì đấy?” Tô Tiểu Tiểu gặp nguy không sợ. “Ta thấy phong cảnh đẹp, liền tới nơi này nhìn một chút.” Đoan Mộc Trường Khanh “Nha” một tiếng, “Đúng nha, nơi này chung quanh trụi lủi, không có cái gì, phong cảnh thật là tốt đi.” Tô Tiểu Tiểu lúc này mới kịp phản ứng, nàng nháy mắt mấy cái: “Ta lại thích phong cảnh trụi lủi như vậy.” Đoan Mộc Trường Khanh không khỏi cười cười: “Muội muội muốn xem chính là phong cảnh bên ngoài đi.” Dừng một chút, hắn trìu mến nhìn Tô Tiểu Tiểu. “Muội muội trước đây cũng thích nhìn cảnh sắc bên ngoài, lần nào cũng kêu ta trộm mang ngươi đi ra ngoài chơi đâu.” Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trước mắt nhất thời sáng ngời. “Ca ca hiện tại cũng muốn mang ta đi ra ngoài sao?” Đoan Mộc Trường Khanh mỉm cười, “Muội muội hiện tại là muốn đi ra ngoài sao?” Tô Tiểu Tiểu mạnh mẽ gật gật đầu. Đoan Mộc Trường Khanh thở dài: “Muội muội cả ngày ở trong cung, trừ đi chùa lễ phật ra, cũng không thể đi ra ngoài du ngoạn. Thời gian trong cung có lẽ là buồn phá hư muội muội. Như vậy hôm nay muội muội khó được hồi phủ, ca ca ta sẽ lặng lẽ mang ngươi đi xem cảnh sắc bên ngoài một chút.” Tô Tiểu Tiểu hai mắt đều sáng lên. “Tốt quá tốt quá.” Ngô, có một cái ca ca cảm giác thật tốt ***********ca ca ngồi mũi thuyền muội muội ngồi đuôi thuyền đường ranh giới*************** Lát sau, Đoan Mộc Trường Khanh quả nhiên dẫn theo Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài, lại còn khiến thần không biết quỷ không hay. Nguyên do, ca ca Đoan Mộc Lang Hoàn trước khi nàng vào cung, thường xuyên mang nàng ra ngoài du ngoạn, bằng không sao có thể thoạt nhìn thuần thục như vậy đây? Trong xe ngựa, Tô Tiểu Tiểu rất là cảm kích nói: “Ca ca, ngươi thật là tốt quá.” Đoan Mộc Trường Khanh cười cười, hắn nhìn Tô Tiểu Tiểu. “Ta đối với muội muội luôn luôn đều thật là tốt lắm a.” Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu. “Đúng vậy, ca ca đối với muội muội xưa nay đều thật là tốt lắm a.” Đoan Mộc Trường Khanh khóe môi thoáng hiện độ cong, trong mắt là ý cười sủng nịnh. “Đây là chuyện đương nhiên, ta chỉ có một người muội muội, sao có thể không sủng ái được đây?” Tô Tiểu Tiểu nghe xong, chớp chớp mắt, lại nở nụ cười. Ở hiện đại, Tô Tiểu Tiểu là con một. Căn bản không có ca ca để thương nàng. Nàng từ nhỏ đến lớn, đều phi thường hi vọng sẽ có một ca ca thương nàng cưng chiều nàng. Mỗi lần chứng kiến bạn học cùng lớp có ca ca tới đón nàng tan học thì Tô Tiểu Tiểu đều thập phần hâm mộ. Hận mình không thể có được một ca ca như vậy. Từ nhỏ, Tô Tiểu Tiểu khát vọng có ca ca so với khát vọng có bạn trai còn cường liệt hơn. Mà hiện giờ xuyên qua tới Trường Nhạc Vương Triều, tuy rằng làm hoàng hậu thật sự không cam tâm tình nguyện, nhưng là có thể có ca ca như Đoan Mộc Trường Khanh, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có thể làm Đoan Mộc Lang Hoàn không khỏi là một loại may mắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.