Hơn nữa, nương nương vốn là về nhà mẹ đẻ giải sầu. Như vậy, nếu bức bách nương nương làm việc mà nàng không muốn, chẳng phải là đi giải sầu sẽ thành không giải được sầu sao. Vì thế, đối mặt với chất vấn của Thượng Quan Mặc, Tố Vân cùng Ế Vân có khổ không thể nói. Cuối cùng là Tô Tiểu Tiểu mở miệng. Nàng nói: “Là như vậy, ta đã hướng mẫu hậu xin qua Mẫu hậu cũng nói, khiêm tốn một chút cũng tốt …” Kỳ thật, Thái hậu là muốn nàng mang ít đi vài người khi đi ra ngoài, sau đó gặp được chuyện gì ngoài ý muốn, càng chết được mau. Dừng lại, Tô Tiểu Tiểu giương mắt yên lặng nhìn Thượng Quan Mặc. “Lại nói, lần này trở về nhà, ta cũng không muốn lấy Hoàng hậu thân phận mà trở về. Cha mẹ dưỡng dục ta mười mấy năm, mà hiện giờ cũng có một năm không thấy, nói vậy cha mẹ tất nhiên vô cùng tưởng niệm ta. Nếu là ta phô trương tứ phía mà trở về, cha mẹ đối đãi với ta chắc chắn rất kính cẩn, chắc chắn lấy lễ vua tôi mà đối đãi. Mà ta hi vọng sau khi trở về, cha mẹ còn có thể coi ta là Lang Hoàn như lúc ta chưa lấy chồng …” Nói đến đây, Tô Tiểu Tiểu thật là có chút động tình, từ đáy lòng nàng thực thương tiếc Đoan Mộc Lang Hoàn. Mười sáu tuổi liền rời khỏi phụ mẫu của chính mình trở thành Hoàng hậu, rồi sau đó vị hoàng đế này lại ngay trong đêm tân hôn từ bỏ nàng, khiến cho nàng khó có thể ở trước mặt cha mẹ ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-ham-nguoi-ve-nha-an/1385515/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.