Ánh mắt của nàng thêm vài phần nhu tình.
Nàng bắt ngọc trâm, nhẹ nhàng mà nắm ở trong tay.
Ngọc trâm có chút lạnh lẽo, bất quá tay Tô Tiểu Tiểu cũng là nóng hừng hực.
Chỉ chốc lát, ngọc trâm cũng biến ấm.
Tô Tiểu Tiểu mặt mày mỉm cười.
Nhớ tới không lâu, A Bạch tới gần như thế, rồi sau đó vẻ mặt nhu tình đem căn linh lung bảo ngọc trâm này cắm ở trên búi tóc, cuối cùng còn thấp giọng nói câu.
“Ngọc trâm xứng mỹ nhân.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghĩ tới, tâm hoa nộ phóng.
Lời tâm tình, nàng cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng có thể nói êm tai như thế, trước mắt Tô Tiểu Tiểu mới chỉ gặp được duy nhất A Bạch một người.
Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu để ý cũng chỉ có A Bạch.
Chỉ có là người mà mình để ý, tự nhiên là so với người mà mình không thèm để ý nói ra càng thêm êm tai gấp vạn lần.
Tô Tiểu Tiểu nắm ngọc trâm, ngóng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ánh trăng thực tròn, bóng đêm như nước.
Đất trời một mảnh tĩnh lặng.
Lòng Tô Tiểu Tiểu cũng thực tĩnh.
Khóe môi của nàng gợn lên một chút tươi cười.
Lúc trước, nàng thường oán giận ông trời không công bằng, làm cho nàng xuyên qua thành một hoàng hậu không được sủng, sau đó lại gặp được một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-ham-nguoi-ve-nha-an/1385432/chuong-124.html