Lý thái y từ trong suy nghĩ về quá khứ thoát ra, ánh mắt không chút tiêu cự của ông cũng đã trấn định lại.
Ông nhìn người nằm trên giường rồi lại thở dài, rõ ràng là một cô nương vui vẻ tự do tự tại, sao bây giờ lại trở thành thế này.
Ông là một lão già độc thân không thê thiếp, không con cái, chỉ đam mê nghiên cứu y dược, đến khi gặp nàng ông liền không nhịn được mà yêu thương nàng như tôn nữ của mình
"Đình Đình, tiểu Đình của Lý gia gia." Lý thái y đau lòng lẫm bẫm.
Ông không thể cứu nàng, không, không phải mà là nàng không muốn ông cứu, rốt cuộc ông phải làm gì đây.
Cả tiểu viện đều tràn ngập không khí bi thương, lúc này một âm thanh the thé phát lên. ngôn tình hay
"Hoàng thượng giá đáo."
Lý thái y vội vàng lùi sang một bên, ông sẵn tiện kéo lấy tiểu Thúy vẫn đang khóc đến khó thở ở cạnh giường.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một người bận long bào bước vào.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Lý thái y kéo tiểu Thúy quỳ xuống dập đầu hô.
Hoàng Tiêu Hiên đi đến cạnh giường nhìn người đang nằm trên giường không có một chút sức sống, khuôn mặt trắng bệch, lòng ngực đập một cách yếu ớt liền híp mắt hỏi.
"Tình hình của hoàng hậu sao rồi."
"Khởi bẩm hoàng thượng, hạ quan vô năng, người không muốn sống không thể cứu về." Lý thái y khàn giọng bẩm báo, trong lòng ông rất tức giận, những chuyện xảy ra đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-to-dinh/2981912/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.