Đoàn người lộc cộc chạy ra khỏi kinh thành, cách kinh thành 5 dặm là một khu rừng lớn được hoàng tộc xây thành một khu săn bắn, cấm những người khác đi vào.
Mất hết một nén nhang đoàn người mới chậm rãi chạy đến nơi.
Bởi vì nó là một khu rừng hoang dã, nên mỗi khi đến mùa săn bắn, hoàng thượng cũng chỉ ra lệnh cho thị vệ cùng một nhóm thái giám đến đây để chặt bớt một phần cây để dựng lều, cũng như tuần tra an toàn khắp khu rừng.
Không ai sẽ xây dựng một trang viên ở trong khu vực này, đây mới là lạt thú của mùa săn bắt.
Sau khi đoàn người đến nơi liền nhanh chóng nhảy xuống ngựa để cung nghênh hoàng thượng.
Tô Đình gật gù bên trong xe ngựa hoàn toàn không hay biết đã đến nơi, bởi vì đêm qua hưng phấn quá mà nàng đã ngủ khá trễ sáng nay lại dậy sớm nên giờ chẳng có chút tinh thần nào.
Hoàng thượng ngồi đối diện nhìn nàng đầy yêu thương, tuy ngài không nỡ gọi đứa nhỏ dậy, nhưng đã đến nơi rồi nếu không xuống ngựa thì không được.
Thế là ngài nhỏ giọng lây người nàng "Tiểu Đình, tiểu Đình."
"Vâng ạ." Tô Đình ngáp một cái, hai mắt mơ màn nhìn ngài.
"Heo lười, xuống xe nào." Hoàng thượng buồn cười nhìn nàng, đây không phải lần đầu tiên ngài thấy dáng vẻ này của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều muốn trêu chọc nàng một phen.
Đúng là dù lớn rồi nhưng vẫn chẳng thay đổi gì cả.
"Đến rồi ạ." Tô Đình chớp mắt để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-to-dinh/2981830/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.