Chương trước
Chương sau
Xe ngựa hoa lệ lao nhanh trên phố xá náo nhiệt, tốc độ từ từ chậm lại.

Tiểu Mạnh Tử nhìn chủ tử một chút, thấy hoàng thượng đang nhắm mắt dưỡng thần, mấp máy môi định nói điều gì nhưng cuối cùng lại tiếp tục giữ yên lặng.

– Tiểu Mạnh Tử, ngươi muốn nói cái gì? – Trần Ngự Phong đột nhiên mở mắt, đôi mắt một mảnh thanh minh.

Do dự một chút, tiểu công công rốt cục cũng mở miệng :

– Hoàng thượng, nô tài nghĩ Hiểu Phi đã quyết bỏ trốn nhất định sẽ đến những nơi thâm sơn cùng cốc để chúng ta không tìm ra chứ không ở nơi phồn hoa náo nhiệt thế này đâu ạ!

– Ngươi suy đoán rất khá! – Trần Ngự Phong bạc môi nhẹ nhàng vung lên, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt Hiểu Tuyết thiên biến vạn hóa, đáy mắt bất giác lưu chuyển ánh sáng nhu hoà sủng nịnh – Kinh thành chính là nơi loan truyền tin tức nhanh nhất cả nước, ta vốn đến đây để nghe nghóng tin tức về nàng!

Thấy hoàng thượng ánh mắt đột nhiên nhu hoà, Tiểu Mạnh Tử biết hắn lại nghĩ tới Hiểu Phi, vương mỗi lần ở cùng một chỗ với Hiểu Phi nhất định sẽ nhìn nàng như vậy . Chỉ là Thái hạu do một tay nàng hại chết, yêu và hận, gặp lại nàng không biết hắn sẽ xử trí sao a!

– Tiểu Mạnh Tử, hiện tại hai bên đường có những thứ gì?

Tiểu Mạnh Tử vén rèm, thành thành thật thật đáp:

– Trái tửu lâu, phải trà lâu!

– Chúng ta nghỉ chân tại trà lâu! – Trần Ngự Phong hạ lệnh, xe ngựa lập tức dừng lại, các cao thủ thị vệ hoàng cung cũng xuống ngựa.

Trà lâu nho nhỏ nhưng khá đông khách, phần lớn là người trên giang hồ, nghe nói chủ quán trước đây cũng là người hành tẩu giang hồ có chút tiếng tăm, sau rửa tay gác kiếm mở tiệm trà không ít bằng hữu giang hồ tới tán chuyện. Không gian quán trà cực ồn ào đột nhiên tất cả im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn trên những người đang bước vào. Một nam nhân anh tuấn soái khí ngất trời, toàn thân đầy khí chất vương giả thoáng qua cũng biết người có tiền có quyền nha! Tiểu nhị cũng thức thời, đon đả chạy ra tiếp

– Các vị đại gia mời vào, mời vào!

Nhóm người cùng ngồi xuống, cố gắng tỏ ra thật bình thường không muốn để lộ thân phận. Trà lâu nhanh chóng nhộn nhịp trở lại, một người trung niên tóc hoa râm, lưng giắt đao hồ hởi nói:

– Các ngươi biết gì không, nghe nói Độc thánh Nhiếp Gia Viễn tái xuất giang hồ rồi!

– Không phải hắn đã ẩn cư rời bỏ võ lâm hơn hai mươi năm rồi sao?

– Ầy, hắn quay lại rồi! Mấy ngày trước, có người thấy hắn đi cùng một tiểu mĩ nhân ở Ninh Gia Trấn!

– Ở Ninh Gia Trấn? Tiểu mĩ nhân kia thân phận thế nào vậy?

– Ai biết, hình như hai người đó rất thân mật nha! Có khi là nhân tình của hắn…

-Lão quái nhân này có phúc thật!

Bla bla bla….

Trần Ngự Phong đưa mắt nhìn một thị vệ, hắn liền hiểu ý dời bàn tới chỗ đám người kia, dò hỏi:

– Dám hỏi lão huynh, nữ nhân đi cùng Độc thánh diện mạo ra sao?

– Nghe nói nàng ta cực kì xinh đẹp, da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài. Đúng là tuyệt thế giai nhan đó nha!

– Phải không vậy? Là lão huynh nghe nói chứ đâu có tận mắt thấy? – Một tên thị vệ khác đứng lên cầm bình trà cười cười

– Lão đệ của ta đi mua hàng ở Ninh Gia Trấn tận mắt trông thấy, mê mẩn sắc đẹp của nàng ta lên nhìn nàng ta không chớp mắt, kết quả bị Độc thánh ban cho ngũ trảo thừa sống thiếu chết! May mà nàng ta ban thuốc giải chứ không đã vong mạng!

– Chà, vậy xem ra nàng ta thực sự rất đẹp nha! – Đám đông cười nói hưởng ứng.

Người rung niên được thể khoa chân múa tay:

– Huynh đệ ta gặp không ít mĩ nhân nhưng thực chưa diện kiến ai có nhan sắc xinh đẹp thoát tục như nàng ta! Lão đệ ta si mê trở về sai người ve bức họa nàng, ngày đêm mơ tưởng! Không tin ta cho các ngươi xem! – Lão ta vừa nói vừa lục hành lí lôi ra một bức họa giơ cao

– Lão huynh à, cho bọn ta mở rộng tầm mắt chút đi! – Một tên thị vệ nói khích

– Đúng đúng! -Cả trà lâu xôn xao, mọi ánh mắt đều dán vào bức họa trên tay người trùng niên đang từ từ mở ra.

– Oa! Đúng là tuyệt thế giai nhân nha! – Trà lâu trầm trồ không dứt

Riêng Trần Ngự Phong mặt lạnh như băng, tay nổi đầy gân xanh bóp nát ly trà trong tay. Rắc! một tiếng, cả trà lâu quay lại nhìn hắn kinh ngạc. Nam nhân này chỉ trong chớp mắt bóp nát vạn ly trà, mặt không đổi sắc, xem ra cũng là cao thủ thượng thừa nha! Nhưng hắn ta làm gì mà giận dữ như thế không biết.

Trần Ngự Phong đứng lên dời ra ngoài, đám thủ hạ cũng không dám chần chừ theo sau. Tiểu Mạnh Tử sau khi đặt một nén bạc xuống cũng hoảng hốt chạy theo:

– Hoàng… ý lộn… gia!!

– Hướng Nhinh Gia Trấn, nội trong ngày hôm nay không tới được đó, các ngươi đem đầu dâng lên đi! – Trần Ngự Phong gầm lên như hổ dữ ra lệnh.

Nàng giỏi lắm, Tiểu Tuyết Nhi, thì ra đã sớm thông đồng với Độc Thánh mưu đồ từ lâu. Chờ xem ta bắt được nàng ta khiến nàng phải hối hận vì dám rời ta!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lại nói Hiểu Tuyết ở lại Nam Thiên Sơn luyện võ công cùng độc thuật, lần trước vì tư tưởng phân tâm lên bị độc công xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cũng may Độc Thánh kịp thời cho nàng ăn Tuyết liên hoa, sau đó lại đưa đến Ninh Gia Trấn tìm La đại phu trị thương nếu không tính mạng e là khó giữ. Nhưng lần xuống trấn đó, độc thánh đã xuất thủ với một người, kết cục bị lộ thân phận nhọc công ở ẩn hơn hai mươi năm qua…haizzz

Hàng ngày trời còn chưa sáng đã bị độc thánh lão nhân gia lôi từ trên giường xuống bắt luyện độc.Nấm độc, thuốc độc như thạch tín, hạc đỉnh hồng hoàn toàn không đáng nhắc tới, trong vòng hai ngày đã chạy xong chương trình học, kinh điển chả kém gì năm xưa nàng ôn thi đại học. Sau hai tuần đã nghiên cứu Tây Vực kỳ độc, Miêu Cương cổ độc, Đường môn gia truyền dị độc… Gấp gáp như thế, người người nghe thấy đều phải phẫn nộ không thôi. Mà phẫn nộ nhất là phân biệt các loại độc, tên đã loằng ngoằng khó nhớ số lượng lại chỉ có hơn chứ không có kém số lượng từ trong từ điển tiếng anh. Vất vả chịu đựng đến tối muộn, còn ngồi châm đèn đêm để đọc ba cái thứ “Thiên độc kinh”, “Độc kinh”, “Thủy độc kinh”,…

Nửa đêm thì khỏi phải bàn, nào là khinh công thuật “Tùy phong xúc ảnh”, nào là “Chu sa chưởng”, nào là độc môn ám khí “Cửu Dao Châu”, nào là “Ngọc tiêu kiếm pháp” bla bla… Cũng may nàng thông minh nhanh trí, hơn nữa ngày trước cũng là tín đồ điện ảnh võ hiệp, sùng bái Quách Tĩnh, Dương Quá, Trương Vô Kị… nên chỉ nửa tháng đã lĩnh ngộ thấu đáo, sử dụng thành thạo những chiêu thức cơ bản. Những loại tép riu căn bản không phải là đối thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.