Tần Ninh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nói: “Vốn dĩ trong triều chỉ có mình hầu tước là Tĩnh An hầu, cho dù là người có công lao to lớn cũng không thể ngang hàng với hắn, nay đệ đệ và cữu cữu của ta lần lượt được phong hầu, có phải không hay lắm không.”
Nàng quả thực hơi lo lắng, không dám chắc sẽ có kẻ mượn chuyện này mà công kích Tiền Nguyên Hằng bị nữ sắc làm mờ tâm trí, tùy tiện phong tước cho người nhà hoàng hậu.
Tần Ninh nàng cũng sẽ vì chuyện này mà bị gắn cho cái danh là yêu hậu hại nước.
“Không cần lo lắng, công lao của Tô Như Hội, đợi Lăng Yên các xây xong mọi người tất nhiên sẽ rõ, còn về đệ đệ nàng, vốn cũng chỉ là lễ chế, chung quy không phải hầu tước có thực quyền, người trong triều ai nấy đều sáng suốt, bọn họ sẽ hiểu.”
Tiền Nguyên Hằng không hề lo lắng. Dù sao Tô Như Hội là công thần danh chính ngôn thuận, vả lại cũng chẳng ảnh hưởng gì tới triều chính, cứ mặc hắn lăn qua lộn lại, Tần Mạt cũng chỉ là một thái y nhỏ bé, nếu không phải có tước vị Thừa Ân hầu, ở thái y viện hắn căn bản cũng chẳng tính là gì.
Mà Tô Như Hội được phong hầu cũng là lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn không liên quan gì tới Tần Ninh, cho dù hắn không phải cữu cữu của Tần Ninh, Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không để hắn tay trắng về quê.
Cho dù nhiều người không hay biết, nhưng công tích của Tô Như Hội vẫn sờ sờ ra đó, không xóa bỏ được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707302/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.