“Đi đi.” Tần Ninh chỉ mong hắn đi mau một chút, bèn lên tiếng thúc giục hắn.
Con người chính là như vậy, khi người ta đang ở trước mặt thì chán ghét đủ kiểu, đến khi đi rồi thì lại bắt đầu nhớ nhung.
Ai cũng không ngoại lệ.
Tiền Nguyên Hằng nhéo mũi nàng, bất đắc dĩ nói: “Qua cầu rút ván, ta đi đây, đợi ta trở về.”
Buổi chiều bên phòng hoa thật sự đem mấy bồn hoa cúc tới, thoạt nhìn những cây hoa được chọn đều là cây đẹp nhất, hiếm thấy nhất trong đó là một bồn hoa màu xanh sậm.
Triệu ma ma dìu nàng, Tần Ninh cười nói: “Những đóa hoa màu xanh này quả thực hiếm thấy, sao người ta nghĩ ra được hay vậy.”
Những bông hoa màu xanh chắc chắn không phải sinh trưởng tự nhiên, có lẽ chúng được những người thợ làm vườn dày dạn kinh nghiệm sử dụng phương thức nào đó mà trồng được, màu sắc hấp dẫn ánh mắt người nhìn, quả thật độc đáo.
Người của phòng hoa tới đưa hoa là một tiểu thái giám nhanh nhẹn, hắn cười nói: “Bẩm nương nương, số hoa này là thành quả do đại sư phụ của chúng nô tài tự mình nghiên cứu làm ra, khắp thiên hạ độc có một khóm, hiếu kính dâng lên cho nương nương, có thể làm nương nương vui vẻ, hoa này sống cũng đáng, vả lại đây là ý của bệ hạ, hôm qua chúng nô tài có được số hoa này, tới bẩm báo bệ hạ, bệ hạ liền nói đưa chúng tới chỗ nương nương.”
Tần Ninh vươn tay khẽ tách cánh hoa, quay lại cười bảo: “Triệu ma ma, thưởng cho hắn, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707298/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.