Lời này của Tần Ninh mang ý thăm dò. Một mặt xem thử Chu tiểu thư đã định thân hay chưa, nếu là hoa đã có chủ, vậy hôm nay sẽ là buổi tiệc gặp gỡ nữ quyến Chu gia bình thường. Mặt khác, cũng là thăm dò thử ý kiến của người nhà họ Chu, xem rốt cuộc bọn họ có muốn để con gái trèo cao hay không. Chu thượng thư phu nhân nhàn nhạt nói: “Đứa cháu gái này của thần phụ, vì tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa định thân, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, thần phụ cảm kích không nguôi.” Biểu hiện của bà rất bình tĩnh, cũng không nghĩ tới phương diện khác, cháu gái lớn của bà tùy làm người ổn trọng, năm nay cũng đã mười lăm, vừa lúc tới tuổi cập kê, chuyện cưới xin cũng nên bắt đầu tính từ bây giờ. Về việc vì sao Tần Ninh lại hỏi vậy, cũng rất bình thường, phụ nữ nói chuyện phiếm, thường đều bắt đầu từ chuyện hôn sự của con cháu, chuyện con dâu trong nhà, như vậy sẽ càng thân thiết hơn. Nghe thấy vậy, Tần Ninh thực sự rất cao hứng, nàng có chút lo lắng ngộ nhỡ Chu tiểu thư đã định thân, cho dù là hoàng gia cũng không thể vung đao đoạt ái. Bây giờ trai chưa vợ gái chưa chồng, rất khéo. “Cũng đúng, cô nương tốt như Đồng Đồng, nên suy xét cẩn thận một chút.” Nàng đánh giá Chu Đồng một lượt, cảm thấy càng nhìn càng thích, hai ngày trước gặp mặt không hề có cảm giác này. Có lẽ Tiền Nguyên Hằng nói đúng, nàng đối với người của mình, tương đối thiên vị. Chu Đồng mím môi cười, lộ ra vài phần ngượng ngùng xấu hổ. Tần Ninh chợt nghe phía sau mành truyền tới một trận tiếng động lạ. Mấy người Chu gia cũng nghi hoặc ngước mắt lên, nhưng không dám mở miệng hỏi, dù sao đây là Thừa Càn cung, thăm dò chuyện trong cung cũng không phải chuyện nhỏ. Tần Ninh lắc đầu cười bảo: “Các ngươi ở bên trong cẩn thận một chút, đừng làm vỡ bình hoa của bổn cung, bệ hạ mà trông thấy lại tức giận.” Trong phòng. Tiền Nguyên Hằng trừng mắt nhìn Tiền Chính Hiên, dùng khẩu hình không phát ra tiếng nói một câu. “Con bình tĩnh lại cho ta, đừng để người ta phát hiện.” Từ lúc Chu tiểu thư bước vào, y đã vươn cổ ra nhìn, thấy mỹ mạo của người ta thì không kiềm chế được. Giờ không biết là trông thấy cái gì, xém chút nữa thì đứng cả dậy. Chẳng phải chỉ là một cô nương thôi sao, mới thế mà đã không ngồi yên được, để người ta trông thấy còn không phải sẽ bị cười nhạo à. Tiền Chính Hiên không nói gì, trong lòng lại thầm trợn trắng mắt. Bây giờ thì người đường hoàng lắm, có bản lĩnh thì khi ở cạnh mẹ ta đừng có giở trò mặt dày la liếm, lôi cái uy nghiêm của bậc quân vương một nước ra xem nào. Chính mình còn không làm được, dựa vào đâu mà bắt con phải làm. Tiền Nguyên Hằng khẽ khàng đứng dậy, quay người rời đi bằng cửa sau, bỏ lại Tiền Chính Hiên giương mắt ếch nhìn. Sao người lại đi, không phải nói sẽ ngồi với con sao, có ai làm cha vô trách nhiệm như cha không? Tiền Nguyên Hằng không có hứng thú gì, chỉ muốn liếc mắt xem thử người ta có phải người thành thực hay không, bây giờ trông, cô nương này cũng không tệ. Những chuyện khác, hắn hoàn toàn có thể dò hỏi từ phía Chu thượng thư, loại chuyện nghe lén cô nương người ta, quá không nam nhi. Nhất là khi hai người chưa có gì với nhau. Tất nhiên Tiền Chính Hiên thì không tính, nếu có thể trở lại thời còn trẻ, cho dù có không nam nhi hơn nữa, hắn cũng muốn nấp trong phòng, ngắm nhìn A Ninh trẻ trung hoạt bát. May mắn còn có thể được nhìn thấy dáng vẻ lúc riêng tư của mỹ nhân. Người trẻ tuổi dù nghĩ gì làm gì cũng vô cùng đáng yêu, khiến người hâm mộ, người ngoài nghe vào cũng chỉ mỉm cười thiện ý, nói một câu tuổi trẻ khinh cuồng. Đến tuổi của hắn, lại làm loại chuyện như vậy, quả thực không được. Tiền Nguyên Hằng cười lắc đầu, ngồi bên hồ trong ngự hoa viên, nhìn đàn cá bơi qua bơi lại. Trong lòng lại có vài phần chua xót. Chỉ đáng tiếc trước khi thành thân hắn không biết con gái Tần cử nhân tốt như vậy, nếu không khi nhạc phụ đại nhân còn sống hắn đã cố gắng phấn đấu, đích thân tới nhà đề thân, nói không chừng còn có thể trông thấy A Ninh hồi nhỏ. Cũng không biết khi còn nhỏ, A Ninh có phải cũng trắng trắng mềm mềm, giống như búp bê tuyết, vừa mềm yếu lại tinh tế, khiến người ta nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Tiền Nguyên Hằng bị suy nghĩ tốt đẹp của chính mình làm cho nổi đầy bong bóng, trong lòng tràn ngập ảo tưởng. Hận không thể quay lại hai mươi năm trước, nhìn A Ninh nhà hắn. Đối thoại trong cung vẫn tiếp tục, Tần Ninh kéo Chu Đồng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Qủa nhiên chỉ có nhà Chu thượng thư mới có thể nuôi dạy được đứa trẻ tốt như Đồng Đồng, nếu mọi người không để ý, ta muốn làm mai cho đứa trẻ này.” Ban nãy cung nữ tới nói thầm với nàng, đại ý là điện hạ rất hài lòng với Chu tiểu thư, hi vọng hoàng hậu nương nương sớm định đoạt. Thượng thư phu nhân vừa mừng vừa sợ: “Chuyện này sao dám...” Chu đại phu nhân, mẫu thân của Chu Đồng tiếp lời: “Dám hỏi hoàng hậu nương nương, là vị công tử nhà ai?” Tần Ninh nhìn nàng, người này từ đầu tới giờ đều không nói chuyện, đám đệ muội cạnh nàng đều hoạt bát hơn, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng. Xem ra, nàng thật sự rất thương yêu Chu Đồng. Nghĩ vậy, Chu Đồng được mẫu thân yêu thương, chắc sẽ không quá kì lạ. Tần Ninh mỉm cười: “Mọi người đều biết đó, chính là con trai bổn cung và bệ hạ.” Đối phương sửng sốt, ngây ngốc quay sang nhìn Chu Đồng, không nói gì. Thực sự là nàng không có nhiều kinh nghiệm, phản ứng không kịp. Chu đại phu nhân vốn cho rằng hoàng hậu nương nương nhìn trúng dung mạo Chu Đồng, muốn mượn nó để lôi kéo thế lực, thế nào cũng không ngờ tới, vậy mà...lại là đại hoàng tử. Chu Đồng cũng ngây người, quay mặt qua ngơ ngác nhìn nàng, “Hoàng hậu nương nương...” Tần Ninh nhẹ mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào thượng thư phu nhân: “Phu nhân thấy thế nào, bổn cung cảm thấy, đại hoàng tử cũng xứng đôi với khuê nữ nhà các ngươi đấy.” “Đồng Đồng có thể được hoàng hậu nương nương yêu thương coi trọng, quả thực chính là phúc đức nửa đời tu được, thần phụ không có gì bất mãn.” Thượng thư phu nhân dù gì cũng là người từng trải, phản ứng cũng không giống với người trẻ tuổi, ngay lập tức bày tỏ lập trường tán đồng của bản thân, thuận tiện còn vỗ mông ngựa Tần Ninh. “Đại hoàng tử điện hạ tôn quý bất phàm, Đồng Đồng được sánh đôi cùng quân tử, âu cũng là phúc khí của nó.” Thượng thư phu nhân nói, “Thần phụ nguyện nghe theo sắp xếp của hoàng hậu nương nương.” Bà rất thật lòng thành ý, dù sao lão gia trong nhà cũng sắp cáo lão hồi hương, vốn nghĩ trong nhà cũng sẽ theo đó mà suy tàn. Ai mà ngờ Chu Đồng tham gia yến hội một lần, liền có được phúc khí to lớn này. Nhà mẹ của hoàng hậu nương nương, Thừa Ân hầu vốn chỉ là một thái y nhỏ bé, hiện giờ tại kinh thành có thể nói là quyền quý một phương, nếu Đồng Đồng trở thành thái tử phi, sau này trở thành hoàng hậu, Chu gia bọn họ ắt cũng có thể đắc đạo thành tiên gà chó lên trời. Thượng thư phu nhân gần như trong nháy mắt đưa ra lựa chọn, “Hoàng hậu nương nương yên tâm, cả Chu gia chắc chắn cũng cùng quan điểm với thần phụ, nhất nhất như một.” Bà rất kiên quyết bày tỏ sự trung thành, nói với Tần Ninh bản thân sẽ dẫn theo con cháu Chu gia đứng sau lưng nàng và Tiền Chính Hiên. Tần Ninh cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ cười bảo: “Nhà các ngươi vì bệ hạ mà lao lực, Chu thượng thư lại là công thần quốc gia, vậy là đủ rồi, bổn cung chỉ mong, ngày sau các vị ái khanh đều vì dân vì nước, cung cúc tận tụy.” Thực sự không cần bọn họ phải làm gì, nàng muốn gì, tất có Tiền Nguyên Hằng sẽ thay nàng hoàn thành tâm nguyện, người ngoài không giúp được gì, cũng dùng không được, hơn hết là nàng không muốn dùng. Cho dù Chu Đồng gả cho Tiền Chính Hiên, trở thành người nhà của Tần Ninh cũng chỉ có một mình Chu Đồng mà thôi, không bao gồm những người linh tinh khác trong Chu gia. Thượng thư phu nhân vâng dạ: “Thần phụ tuân mệnh.” Tần Ninh cười nhìn Chu đại tiểu thư. Chu Đồng mi mục như họa, hôm nay đề cập tới chuyện hôn sự của nàng, thân là nữ nhi khuê các, thực sự không thể thoải mái đứng nghe, chỉ có thể cúi thấp đầu, làm bộ ngượng ngùng xấu hổ.
Chỉ là mặt nàng không đỏ. Ngoại trừ ban đầu sửng sốt một chút, sau đó không có chút phản ứng nào khác. Cũng không thể nói là không có phản ứng, Tần Ninh cảm thấy nàng khá vui mừng, không hề bèn lẽn thẹn thùng như các cô nương bình thường. Chu Đông cho nàng một cảm giác bình thản đoan trang, mặc dù vẻ mặt mang chút vui sướng nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Tần Ninh liền có chút kính nể nàng, chí ít nàng cũng không làm được như vậy, Chu Đồng thực sự rất giỏi. “Đồng Đồng có hài lòng với sắp đặt của bổn cung không?” Tần Ninh cười hỏi, nàng có chút thích đùa dai, thật muốn được trông thấy bộ dáng ngại ngùng của Chu Đồng. Kết quả Chu Đồng lại rất tự nhiên nói: “Tiểu nữ chưa từng được gặp đại hoàng tử điện hạ, chỉ là lúc trước trạng nguyên lang cưỡi ngựa diễu phố, con nghe muội muội nói qua mấy câu, đều là khen người tuấn mỹ bất phàm, tiểu nữ vẫn một lòng ngưỡng mộ, có được ngày hôm nay, đã là phúc ba đời của con rồi.” Tiền Chính Hiên trốn trong phòng chăm chú nhìn nàng nghe vậy thì trong lòng nở hoa, vô thức đưa tay lên sờ mặt mình. Cảm thấy khuôn mặt mình đặc biệt tuấn tú, thì ra phụ hoàng cũng không có vô dụng như thế, ít nhất cha lớn lên dễ nhìn, đồng thời vì thế mà sinh ra y cũng tuấn tú, chỉ riêng điểm này, cũng nên cảm tạ người rồi. Tần Ninh nhớ lại cảnh tượng khăn thơm từ hai bên lầu các thả xuống đường ngày đó, cũng nhịn không được nhoẻn miệng cười. “Con nói ta mới nhớ ra, Triệu ma ma, mang chiếc vòng tay trên bàn trang điểm của ta tới đây.” Nàng cầm tay Chu Đồng, cảm khái: “Bổn cung bây giờ mà khen nó, lại có chút cảm giác như tự mình khen mình, cũng không biết phải nói gì, tóm lại con trai ta, không phải chỉ có tướng mạo dễ nhìn, con yên tâm.” Chu Đồng...Chu Đồng cũng không biết mình liệu có nên yên tâm, bản thân nàng có đánh chết cũng không chịu làm thiếp, nhưng đối với chuyện phu quân tương lai có nạp thiếp hay không nàng lại không quá rõ ràng, nếu phải gả cho đại hoàng tử. Vậy tương lai phải cùng nữ nhân khác chia sẻ một chồng là chuyện tất sẽ xảy ra. Nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Mặc dù nữ nhân trong thiên hạ đều như vậy, cho dù là hoàng hậu nương nương, mọi người đều nói người và bệ hạ ân ái nồng đậm, nhưng bệ hạ ban đầu cũng có hai phi tử. Huống hồ Chu Đồng nàng lại không có được tình nghĩa giống như hoàng hậu nương nương và bệ hạ. Chu Đồng cảm thấy trong lòng nàng có chút vấn đề, cảm thấy bản thân... có chút bỉ ổi. Nàng thà gả cho một kẻ nghèo khổ, chứ không muốn gả cho vương công quý tộc, làm một phần của tam cung lục viện. Nhưng nghe đồn điện hạ tuấn mỹ hiếm thấy, tướng mạo như Tĩnh An hầu, so ra còn thua kém. Điều này vô cùng khiến người ta động tâm. Trên mặt Chu Đồng vẫn mang ý cười: “Nương nương nói gì vậy, điện hạ tuổi trẻ tiền đồ rộng mở, tiểu nữ tất nhiên vô cùng sùng bái.” Nàng nói cũng là lời thực lòng, khi đó nghe nói trạng nguyên lang mới mười lăm tuổi, nàng trông mấy huynh đệ không có chí tiến thủ nhà mình, cảm thấy trạng nguyên lang này quả nhiên không giống người thường, có thể nói là truyền kỳ một thời. Thế nhưng chuyện truyền kỳ hơn nữa còn ở phía sau. Công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chớp mắt liền trở thành hoàng tử đã thất lạc nhiều năm của hoàng đế bệ hạ. Mỗi khi nói chuyện phiếm với các muội muội, bọn nàng đều gọi đây là câu chuyện giống như văn kịch. Nhưng bây giờ, nàng lại sắp trở thành nhân vật chính của văn kịch này. Chu Đồng thực không biết phải làm sao. Tần Ninh nâng tay chỉnh lại búi tóc, cũng không nói gì, đợi Triệu ma ma mang một chiếc hộp gấm tới, nàng mới mỉm cười nhận lấy. Mở hộp ra, bên trong chỉ là đôi vòng tay bình thường, chất ngọc cùng chế tác đều rất tầm thường, nhưng khi lấy nó ra Tần Ninh lại xem như trân bảo. Nàng đeo đôi vòng lên tay Chu Đồng, mỉm cười nói: “Không đẹp, chỉ là vẫn phải đưa cho con, đây là đôi vòng này ta đánh hồi Chính Hiên mới ra đời, đợi khi nó lớn lên thành thân sẽ cho con dâu, mặc dù con đeo lên không thấy đẹp, nhưng ta cũng không thể lấy lại, cứ coi là một phần tâm ý đi.” Đôi vòng này là nàng dùng ngọc bích trong số của hồi môn đánh ra. Hồi đó bọn họ rất nghèo, con trai ra đời, Tần Ninh muốn lưu lại chút kỉ niệm cho y, bèn lấy ra số hồi môn cất tận đáy hòm ra đánh đôi vòng này. Khi ấy Tiền Nguyên Hằng cũng vì chuyện này mà chịu đả kích, nghĩ ngay cả chuẩn bị đồ cho con trai cũng phải dùng tới của hồi môn của vợ, quả thực không có tiền đồ. Dưới cơn giận dữ, mới có những chuyện sau này. Chỉ có Tần Ninh hiểu đôi vòng tay này quan trọng ra sao, mấy năm nay dù gian khổ hơn nữa, nàng cũng sống chết phải giữ được nó. Đây là vật kỉ niệm ngày con trai ra đời, chính là vật gắn liền với vận mệnh của con trai nàng. Ngàn vạn lần không thể bỏ. Chu Đồng rũ mắt, khẽ vuốt ve hoa văn của chiếc vòng ngọc trên tay, trong lòng cảm nhận được sự coi trọng và nghiêm túc của hoàng hậu nương nương. Nàng sống mười mấy năm, lần đầu tiên có người đối đãi với nàng chân thành như vậy, bao năm nay phụ mẫu coi nàng như con, người ngoài đố kỵ nàng có gia thế có mỹ mạo, ngay cả các tỷ muội ngày thường hay trò chuyện, cũng chưa từng thật lòng giãi bày tình cảm. Nhưng lần thứ hai gặp mặt, hoàng hậu nương nương đã đem món đồ quan trọng như vậy giao cho nàng. Tần Ninh mỉm cười nhìn nàng. Nếu đã là người vợ Tiền Chính Hiên thừa nhận, vậy thì tất cả những đồ nàng chuẩn bị đưa cho con dâu, đều nên đưa cho người ta. Tần Ninh cười bảo: “Hiện giờ mọi người sống cuộc sống đủ đầy, có lẽ cũng không thích loại đồ này, con muốn đeo hay không đeo cũng được, cất đi cũng tốt, ta đã giữ nó bao nhiêu năm rồi.” Chỉ là đừng làm mất hay làm hỏng, lãng phí tâm ý của ta. Chu Đồng mím môi cười: “Tiểu nữ, rất thích.” Không phải thích đồ vật, mà là thích một mảnh chân tâm. Trong thiên hạ không ai là không thích được người khác đối đãi chân thành. Tần Ninh vỗ vỗ cánh tay nàng, “Con thích là tốt.” Đồng Đồng thật tốt, chiếc vòng chế tác thô tục cẩu thả như vậy, ngay cả nàng cũng không thích nổi, Chu Đồng là thượng thư thiên kim được nuông chiều từ bé, lại vì an ủi nàng mà nói ra hai từ ‘con thích’. Đúng là đứa trẻ hiểu lòng người. Tần Ninh nhìn về phía Chu đại phu nhân, cười híp mắt nói: “Bà thông gia, bổn cung kêu người mang tới cho Đồng Đồng mấy cuộn vải, còn có chút bảo thạch, làm phiền bà trở về làm cho nó mấy bộ xiêm y, đánh thêm mấy bộ trang sức, nữ hài tử quá thuần tịnh quá cũng không được.” Chu Đồng dung mạo xinh đẹp, thuộc về cùng một kiểu hình như Lương Ngọc, đánh bại hết những người trang điểm diễm lệ khác, chỉ là trang sức bình thường, không đủ kinh diễm. Người Chu gia có lẽ là cảm thấy dung mạo của Chu Đồng quá mức xuất sắc, sau khi trang điểm lên liền trở thành hạc trong bầy gà, khiến người ghi hận, dễ chuốc lấy tai họa. Vì thế mới đem hòn ngọc xinh đẹp giả thành cục đá, nếu không phải chất ngọc quá tốt, làm thế nào cũng không che đậy được, mỹ nhân như nàng rất có thể đã bị bỏ lỡ. Kì thực Chu gia không cần phải làm vậy, bọn họ là thế lộc chi gia(*),cũng không phải bách tính bình thường bị khi dễ cũng không thể phản kháng, hà tất phải che lại không cho người thấy. (*) Thế lộc chi gia: thời cổ đại có chế độ thế lộc, đó là con cháu quý tộc đời đời được hưởng tước lộc. Mà cũng không kẻ nào dám khi dễ trưởng tôn nữ của Chu thượng thư. Tần Ninh thấy rất đáng tiếc, chỉ đành khuyên: “Mỹ mạo là do trời ban, mặc kệ có thích hay không, đều không được phép lãng phí.” Chu Đồng cười: “Tiểu nữ tuân mệnh.” Nàng tự thấy vẫn ổn, cũng không có cố tình giả xấu, chỉ là chưa từng cố ý bày ra mỹ mạo, khi so sánh với người khác vẫn là đẹp hơn. Vả lại Chu thượng thư dù là thượng thư một bộ, trông thì nhà lớn nghiệp lớn, nhưng nhân khẩu đông, kì thực cũng không nhà cao cửa rộng phủ đệ xa hoa như người ngoài tưởng tượng.
Chỉ là không lo cơm ăn cái mặc mà thôi, muốn xiêm y tinh tế trang sức hoa lệ, Chu thượng thư gánh không nổi. Còn một điểm chính là... Cha nàng không có chí tiến thủ, không so được với nhị thúc tam thúc trong nhà, ông nội không thích hắn, cho nên đối với chính phòng cực kì lạnh nhạt, có những lúc nàng so ra còn không bằng các muội muội thứ phòng. Nhưng cho dù như vậy, Chu Đồng nàng cũng là đích trưởng tôn nữ của phủ thượng thư, tới giờ cũng xem như khổ tận cam lai. Những muội muội trước kia thường ngầm trào phúng nàng, sau này sẽ cách biệt một trời một vực. Tiếp tục so đo lại có vẻ nhàm chán. Tần Ninh khẽ mỉm cười. Nàng quả thực rất bênh vực người của mình. Vốn cũng không chú ý, ban nãy Chu Đồng nói thích đôi vòng tay kia, nàng mới nhìn một lượt cách ăn mặc trang điểm của Chu Đồng. Còn không hoa lệ bằng hai tiểu thư đứng sau lưng thượng thư phu nhân. Bản thân Tần Ninh cũng không để ý chuyện trang điểm, người không phải dựa vào xiêm y phục sức, nhưng nàng không chịu được người nhà mình bị xem nhẹ. Cho nên bèn đánh ý với thượng thư phu nhân. Thượng thư phu nhân cũng không phải ngốc, bà cười nói: “Nương nương nói phải, Đồng Đồng vốn là tuổi còn nhỏ, thần phụ nghĩ tiểu cô nương nên rèn luyện tâm tính, cho nên mới đi sai đường, may được nương nương chỉ điểm.” Bà vốn dĩ cũng chỉ nghe theo Chu thượng thư, đối xử với chính phòng có chút lạnh nhạt, cũng không mấy quan tâm để ý tới Chu Đồng, nhưng bây giờ Chu Đồng trở thành tương lai của Chu gia, tất phải dùng phương thức khác để đối đãi. Có lẽ, Chu thượng thư cũng sẽ làm vậy. Ông từ sớm đã than thở, nghĩ sau khi mình cáo lão, Chu gia coi như hết thời, có cơ duyên như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chu Đồng cúi đầu cười, không nói gì. Tần Ninh cũng không tin lời bịa đặt của bà, lẽ nào chỉ có mình Chu Đồng là cháu gái nhỏ tuổi, mấy người đứng phía sau kia thì không phải. Chỉ là sau này sẽ thành thông gia, cũng không đến mức phải vì mấy chuyện không đáng có mà trở mặt, cho nên chỉ cười ha ha mà không vạch trần. Tiền Chính Hiên ở phía sau sắc mặt nặng nề, y là một thư sinh quanh năm ngâm mình tại thư viện, tất nhiên đoán không thấu những chuyện của nội trạch, bây giờ xem tình hình này, có lẽ vợ y khi ở nhà đã bị khi dễ. Tiền Chính Hiên không hiểu, người có dung mạo như Chu Đồng, vì sao Chu gia không quan tâm yêu thương, cho dù sau này phải gả đi, cũng dễ được gả vào gia môn hơn những người khác. Chỉ có thể nói, đám người này ánh mắt thiển cận. Tần Ninh nhìn trời, cười nói: “Lát nữa bổn cung còn có việc, không thể giữ phu nhân lại dùng bữa, Triệu ma ma, thay bổn cung tiễn các phu nhân.” Triệu ma ma lĩnh mệnh, tươi cười dìu thượng thư phu nhân, “Phu nhân mời đi bên này.” Tần Ninh nhìn bọn họ rời đi, sau đó đi vào nội thất, lại chỉ thấy một mình Tiền Chính Hiên. “Phụ hoàng con đâu?” Sao đột nhiên không thấy nữa. “Đã đi từ nửa ngày trước rồi, ai biết người đi làm gì, mẹ, mẹ thấy vợ con thế nào, con rất thích nàng ấy.” Tần Ninh chìa tay đẩy trán y: “Con đó, cứ ton tót ton tót cái miệng, Đồng Đồng tất nhiên là một cô nương tốt, dịu dàng rộng lượng, hời cho con quá rồi.” Tiền Chính Hiên cười ngốc. Y thấy không chỉ có xinh đẹp dịu dàng, còn cảm thấy cô nương này rất hợp với mình, từ tận đáy lòng có vài phần hảo cảm. Có lẽ, đây chính là duyên phận. Tiền Nguyên Hằng đẩy cửa tiến vào, nhìn con trai ngốc một cái, bất lực lắc đầu. Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng đi đâu thế? Ta còn đang muốn kêu chàng nhanh chóng hạ chỉ, kết quả đi vào tìm đã không thấy người đâu.” “Đi ngự thư phòng viết thánh chỉ đó.” Tiền Nguyên Hằng nói, “Chắc đợi bọn họ về tới nhà, thánh chỉ cũng sẽ đến nơi.” Con trai hắn vừa nhìn người ta một cái đã không dời nổi mắt rồi. Còn có lựa chọn khác sao? Sau khi rời đi, Tiền Nguyên Hằng một mình đứng trước hồ xót thương cho thân mình, tự oán tự than một hồi. Nghĩ dù sao cũng là con trai mình, không thể lại khiến cậu không vui, bèn sấm rền chớp giật mà đi tới ngự thư phòng, viết thánh chỉ truyền đi. Cũng may Thừa Càn cung cách ngự thư phòng rất gần, nếu không đến giờ hắn còn chưa có về tới. “Sao chàng không đợi ta, ngộ nhỡ ta không thích cô bé đó thì sao?” Tần Ninh không vui. Cảm thấy công lao của mình bị Tiền Nguyên Hằng hẫng mất, không thể nào vui vẻ được, đại nam nhân như chàng sao phải cướp công của ta. Tiền Nguyên Hằng buồn bực: “Nàng đã thích đến độ hận không thể túm tay người ta giữ người ở lại, lại còn ngộ nhỡ cái gì?” Nàng nói mà không thấy nhột hả, ta cũng đâu phải mù. Tần Ninh muốn đánh hắn, chàng không thể nói kín đáo chút được hay sao, con trai ở ngay bên cạnh, ta cũng cần giữ mặt mũi chứ. Nàng trừng lớn hai mắt, tự cho là đúng nổi giận đùng đùng, nhưng nàng nào có nỡ thật sự tức giận với Tiền Nguyên Hằng, cái gọi là tức giận, trong mắt cũng chỉ là làm mình làm mẩy mà thôi. Biểu cảm này hung hăng chọc vào trái tim Tiền Nguyên Hằng. A Ninh sao có thể...quyến rũ tới vậy? Bầu không khí quanh quẩn giữa hai người quả thực quá sến sẩm, Tiền Chính Hiên không thể nhìn tiếp được nữa, bèn lên tiếng cắt đứt ánh nhìn của cha mẹ. “Phụ hoàng, trong thánh chỉ người viết thế nào vậy.” “Còn thế nào nữa, Chu Đồng tốt, xứng đôi với con, chọn ngày lành tháng tốt thành thân thôi, chẳng lẽ còn phải khen con nữa?” Thằng nhóc này, sao lại không thể khiêm tốn một chút, thánh nhân nói thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình. Thằng nhóc này chỉ biết tự khen bản thân. Tiền Chính Hiên không biết suy nghĩ trong đầu hắn, nếu không cho dù là cha ruột, y cũng phải đánh. Tưởng ai cũng da mặt dày như hắn hả. Tiền Chính Hiên hết đường chối cãi: “Con đâu có nói, phụ hoàng đừng có bôi nhọ con.” Con chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. Tần Ninh đứng ra hòa giải: “Được rồi hai người, Chính Hiên đã đến tuổi lấy vợ rồi, hai người còn nháo loạn, ta cũng thấy xấu hổ thay.” Lời này là thật, cũng không tính là hòa giải hòa hoãn gì. Thế nhưng lại vô cùng hiệu quả. Cả Tiền Nguyên Hằng và Tiền Chính Hiên đều đồng loạt ngậm miệng, giữ im lặng. Cuối cùng vẫn là Tiền Nguyên Hằng phá vỡ yên lặng trước tiên, trong lòng hắn còn có chuyện, nhịn không được nữa. Hắn giống như khoe khoang nói, “A Ninh, vừa nãy bên công bộ nói sơn trang nghỉ mát đã tu sửa xong rồi, hiện tại đã có thể ở, trong cung càng ngày càng nóng, chúng ta qua đó đi.” Tác giả có lời muốn nói: Tui mới làm một cái avatar chuyên mục cực kì đáng yêu. Thực sự không cần quá vui đâu ha ha ha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]