Tiền Chính Hiên rất không tình nguyện mà rời khỏi, quả nhiên, có cha liền quên con, đáng giận.
Tiền Nguyên Hằng cười đến là thỏa mãn.
Tần Ninh véo eo hắn một cái, “Chàng tốt xấu gì cũng đàng hoàng lại chút cho ta.”
Nó là con trai chàng, chàng nhìn vẻ mặt mình xem, quả nhiên không giống cái ngày chàng tới đón con trai hồi cung, cũng không nghĩ thử xem nếu không phải Chính Hiên mềm lòng, chàng có lẽ phải lăn lộn còn chán.
Tiền Nguyên Hằng không chút dao động, tỏ vẻ bản thân chính là lòng lang dạ sói như vậy đấy, đứa con trai ngốc này làm gì không làm lại đi phá hắn, hắn không cần mặt mũi sao?
Hắn hắng giọng, hỏi: “A Ninh, nàng có chuyện gì muốn nói riêng với ta?”
Có phải nàng cũng cảm thấy con trai ở đây quá chướng mắt không.
Tần Ninh không thèm để ý hắn.
“Ta có chuyện muốn hỏi chàng, vừa mới nhớ ra, mộ phần tổ tiên ở nhà cũ của chúng ta, còn có mấy người họ hàng xa nhà chàng nữa, phải làm sao?”
Nàng nghĩ tới đệ muội mình, bây giờ còn có cữu cữu, bọn họ đều ở kinh thành, nhưng anh em họ hàng xa trong nhà Tiền Nguyên Hằng lại lưu lạc không rõ tung tích, trong lòng liền cảm thấy xót xa.
Tiền Nguyên Hằng hừ một tiếng: “Mặc kệ bọn họ, trước đây cũng không thấy bọn họ đối xử tốt với chúng ta, còn về mộ phần tổ tiên, cũng không cần lo nghĩ nữa, bọn họ yên nghỉ đã nhiều năm, cũng không để ý chuyện này đâu.”
Tiền gia mấy đời đơn truyền, chỉ có mấy người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707270/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.