Lương Văn Cảnh vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, biểu cảm này của Tô Như Hội, những suy nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt rồi, thực không biết ai mới mắt mù.
Tô Như Hội cười nói: “Con là con trai Ninh Ninh? Ta...cho con cái này.”
Hắn tháo ngọc bội tím đeo bên hông xuống, nhét vào tay Tiền Chính Hiên, ngậm ngùi: “Chớp mắt con trai Ninh Ninh đã lớn vậy rồi, thật tốt.”
Chẳng phải rất tốt sao, hắn lại có thân nhân.
Tiền Chính Hiên chớp chớp mắt, “Mẹ từng nhắc tới người, nàng nói hồi nàng còn nhỏ, có một người cậu rất thương nàng, thực sự là người sao?”
Y đã quá quen thuộc Tần Ninh, căn bản nhìn không ra người khác có nét gì tương đồng với nàng, cũng không dám tin lắm, rằng người này thực sự là người cậu ruột đã lạc mất nhiều năm của Tần Ninh.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Như Hội chậm rãi lộ ra ý cười, hắn đáp: “Con sẽ tin thôi.”
Con trai Ninh Ninh cũng thực thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết không nên dễ dàng tin lời người lạ, cực kì giống Ninh Ninh.
Thục phi nằm rạp trên mặt đất, đột nhiên như phát điên mà bật cười, Tiền Tranh bên cạnh cũng nhịn không được run rẩy, “Mẫu thân...”
Thục phi lạnh giọng: “Ta vốn tưởng các ngươi là thứ tốt đẹp gì, thì ra đều chống lưng cho Tần Ninh mà thôi, Tiền Nguyên Hằng, nếu ngươi dám giết mẹ con ta, ta cũng dám khiến tâm can cốt nhục của ngươi thân bại danh liệt.”
Nàng ta chỉ vào Tô Như Hội: “Ta truyền tin đồn thì đã làm sao, nếu giết ta, chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707268/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.