Dù sao quan lại địa phương trước giờ vẫn không đủ, cũng chẳng phải chỉ thiếu một hai người, đợi ba năm sau mở khoa thi hẵng chậm rãi bổ sung, hiện tại cũng là trạng thái thiếu mà không lạm.
Ngoài ra cũng không thể phân bổ tất cả tân khoa tiến sĩ về địa phương, cơ cấu trung ương hiện tại cũng đang khuyết thiếu.
Cũng chẳng phải vì Tiền Chính Hiên là trạng nguyên mà hắn mới đưa y tới binh bộ, nếu trạng nguyên là người khác, hắn cũng sẽ không đồng ý đưa học sĩ khó khăn lắm mới chọn ra được nhét vào Hàn Lâm viện.
Lục bộ trong triều đều rất thiếu người, ấy thế mà người của Hàn Lâm viện lại đã đủ.
Lại bộ thượng thư đã sớm nghĩ tới chuyện thay đổi, cho nên cũng không thấy bất ngờ: “Thần tuân chỉ, vậy lại bộ sẽ phát công văn nhậm chức, đưa các vị tiến sĩ đi nhậm chức chứ ạ?”
“Để lễ bộ làm đi, bọn họ gần đây nhàn rỗi, không bận rộn như lại bộ, Hạ khanh cứ nghỉ ngơi vài ngày đi. Châu khanh, ngươi giao cho người dưới trướng đừng có làm sai, Hạ khanh đã vất vả sắp xếp.”
Hắn tín nhiệm Hạ thượng thư, nhưng không tín nhiệm cơ cấu của lại bộ, thượng thư sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đổi thành một người không đáng tin cậy, nếu quyền lực quá lớn, uy hiếp tới hoàng quyền, đến lúc đó có muốn khóc cũng muộn rồi, cần phải tìm một bộ khác áp chế.
Lễ bộ nhìn như rảnh rỗi thanh nhàn, ngược lại là hữu dụng nhất, một bộ không có quyền quyết sách, còn có thể giám sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707240/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.