Ngự thiện của Tiền Nguyên Hằng cũng không có khoa trương như trong sách viết, cái gì mà vài trăm món, cái này không hề tồn tại, mới lập quốc còn đang rất nghèo, làm gì có dư tiền mà lãng phí, ba người cũng chỉ có mười mấy món ăn, mỗi món phân lượng vừa đủ, lại bày biện tinh tế đẹp mắt.
Tần Ninh không thể không bội phục trù nghệ của ngự thiện phòng.
So với một phế sài nhà bếp như nàng, lúc đầu cũng chỉ biết làm mấy món ăn đơn giản nhất, về sau mới dần biết nấu thêm vài món, nhưng so sánh với ngự thiện phòng, độ thua kém phải tới mười vạn tám nghìn dặm.
Thấy hai tiểu thái giám đã thử độc xong, Tiền Nguyên Hằng mới kéo Tiền Chính Hiên và Tần Ninh ngồi xuống, “Tới ăn đi, con không phải đói rồi sao?”
Tiền Chính Hiên vui sướng bưng bát lên, ăn một miếng thế nhưng lại bật khóc.
Tiền Nguyên Hằng: ...
“Con...Trước giờ con chưa từng được ăn qua thứ ngon như vậy.”
Thì ra trù nghệ của mẹ thật sự không tốt chút nào, mẹ lại lừa ta suốt bao nhiêu năm, ta thực khổ.
Tiền Nguyên Hằng lại tự bổ não rằng đứa con đáng thương của mình từ nhỏ tới giờ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chưa từng được ăn thứ gì ngon, chỉ có thể tha thiết nhìn đứa trẻ khác ăn sung mặc sướng.
Hiện tại ăn được đồ ngon, vui tới phát khóc.
Hắn bị suy nghĩ của chính mình ngược đến trái tim run lên, chỉ đành nói: “Sau này, con muốn ăn gì, tất cả đều có.”
Tiền Chính Hiên gật đầu: “Con biết, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707238/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.