“Nó mới lớn có bao nhiêu, sao lại không phải trẻ con, hồi nàng mười mấy tuổi, còn yếu ớt hơn nó nữa.” Tiền Nguyên Hằng không phục, đứa con trai duy nhất của hắn, tùy hứng thì tùy hứng, dựa vào cái gì bắt một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu phải hiểu chuyện.
Đáng tiếc Tiền Chính Hiên càng nghe lời mẹ hơn, bị dạy dỗ thì ủ rũ cúi đầu ăn năn: “Mẹ, con sai rồi, sau không dám nữa.”
Lời của mẹ, chính là thần, là lệnh.
Khóe mắt Tiền Nguyên Hằng giật giật, muốn giảng đạo lí với Tần Ninh: “A Ninh, Nguyên Bảo nhà chúng ta còn chưa gọi ta được mấy tiếng cha, nàng sao có thể không cho nó gọi, ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi.”
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ!”
Nếu Tiền Chính Hiên không kêu phụ hoàng, mới ban đầu mọi người còn cảm thấy là phụ tử tình thâm, nhưng lâu dần thì sao?
Tự cổ chí kim hoàng tử đều gọi cha mình như vậy, dù nó không giống người thường, chẳng lẽ nó không phải hoàng tử?
Tất sẽ có người luận giải ra đủ loại ý tứ vặn vẹo khác.
Tiền Nguyên Hằng vẫn rất không cam tâm, con trai trắng trắng mềm mềm nhà ta, vậy mà lại không kêu ta một tiếng cha!
Nhưng chuyện Tần Ninh đã kiên quyết không phải chỉ một hai câu liền có thể thay đổi, cho dù là lúc Tần Ninh vẫn còn là một tiểu cô nương nhu nhược, gặp phải những khi ý kiến không thống nhất, cuối cùng vẫn là Tiền Nguyên Hằng hắn nhượng bộ.
Còn về Tiểu Nguyên Bảo nhà hắn, tùy ý đi, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707236/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.