Điệp Mị cười to nói “Bảo vệ ta ư,nực cười, nực cười”
Phong Liên đau buồn khi thấy Điệp Mị như vậy, nàng ấy làm sao sống sót được, đã ở đâu, làm gì, bản thân Phong Liên đều không biết.
Còn cô thì lại không muốn nói cho Phong Liên, cả hai người vốn biết tình cảm nhất thời này sẽ chẳng đi về đâu, nhưng có vẻ Phong Liên vẫn cố níu giữ một chút tàn hư của mộng tình này.
Điệp Mị không biết phải làm gì nữa, bỗng chốc cả hai người đều im lặng, cộng với khung cảnh đêm mù mịch và âm u, làm cả hai người đươm buồn.
Phong Liên có chút buồn hỏi “Có gì mà không được, có gì mà đáng cười”
Điệp Mị nói “Để ta kể cho huynh nghe một câu chuyện nhé. Rồi huynh sẽ ắt hiểu những gì ta nói ”
“Khi xưa có một vị hoàng hậu vô cùng xinh đẹp và hiền dịu, hoàng thượng hết mực yêu thương, được 3 hay 4 năm nhưng qua năm tháng vị hoàng thượng kia nạp thêm nhiều tì thiếp xinh đẹp khác. Bỏ rơi vị hoàng hậu kia, để nàng ta tự sinh tự diệt. Và đến cuối cùng thì …..”
Phong Liên cuối mặt suy nghĩ, Điệp Mị không nói gì nữa, bước đi và vang vọng tiếng của cô tới chỗ của Phong Liên “Huynh có hiểu chưa, hiểu rồi thì đừng làm những chuyện vô ích nữa”
Rồi trong màn đêm tĩnh mịch, quan cảnh chỉ còn lại có một mình một nam nhân đang u buồn suy nghĩ.
__________Huyện Bang Cốc_______________
“Cung chủ, chúng ta nghĩ Cung chủ nên tìm cho mình một phu nhân để có thể nối tiếp thế hệ mai sau” , Lan Dương (Chương Liên chủ) nói.
Tất cả mọi bang chủ trong giới giang hồ tụ họp lại cùng xôn xao, bàn tán, hô “Đúng đúng”.
Ở vị trí cao cao là Trần Nhược ẩn hiện sau bức màn ngọc, ngồi chống tay nghiêng đầu một bên nhìn xuống.
Thanh Kiên (Hoa đàn chủ) mở lời “Hôm nay là ngày mà tất cả huynh đệ giang hồ tụ họp ở đây để chung vui ngày Đại hội võ thuật – Nhất nhất đỉnh kiếm võ thuật – mở ra. Chúng ta không nên đề cập vấn đề này. Nào cùng cạn ly ”
“Cạn, cạn” tiếng nói, la hết ồ ạt , ồn ào. Tiếp đến là tiết mục múa kiếm của con gái Chương Liên chủ (Minh Hân) biểu diễn.
Ai nấy đều chắm chú nhìn, từng bước đi cách múa của Minh Hân đều khiến cho các chàng trai của các bang chủ chú ý.
Minh Hân biểu diễn tiết mục múa này là để giành sự chú ý của Trần Nhược, sở dĩ Minh Hân là bạn hồi nhỏ của Trần Nhược, Minh Hân biết rõ Trần Nhược là người ra sao.
Tuy thiên hạ đồn rằng Trần Nhược là một cầm thú, nữ nhân bên hắn đều sẽ không có kết cục tốt, nhưng Minh Hân hiểu rõ Trần Nhược, lời đồn chỉ là lời đồn.
Thực tế Trần Nhược không như những gì mà họ đồn đại, Trần Nhược tính khí có hơi thất thường, lạnh lùng và có chút đáng sợ nhưng lại là một đại trượng phu.
Minh Hân đã để ý Trần Nhược từ khi cô chỉ mới 13 tuổi đầu. Tuy Trần Nhược từ nhỏ xuất sắc, cái gì cũng giỏi: Năm 9 tuổi đã cầm binh khí, năm 10 tuổi thì đã giết thú hoang hung dữ, năm 12 đã cầm kiếm giết người không chớp mắt, 13 thì tinh thông văn y, năm 14 thì đã chỉ đạo đánh trận, năm 15 lên chức bang chủ với sự nể phục của mọi người trong giang hồ.
Đến năm Trần Nhược 18 thì đã thâu tóm hơn hàng trăm bang lớn nhỏ, và giờ đây đã 12 năm nhưng chức Cung Liên bang chủ vẫn ngồi vững, không những không lung lay đi một tí nào mà còn vững chắc hơn bao giờ hết.
Có chút gì đó để khiến cho mọi người phải kinh sợ nhưng riêng Minh Hân thì ….
Minh Hân kính nể và thích Trần Nhược từ lâu, Minh Hân muốn là người phụ nữ đầu tiên và cũng như cuối cùng của Trần Nhược.
Minh Hân biết Trần Nhược chưa từng chú ý cô gái nào, cả Minh Hân cũng vậy nhưng yêu cầu của Minh Hân buộc phải là người xuất sắc như Trần Nhược.
Trần Nhược vốn trong đầu có vẻ đang suy nghĩ về Điệp Mị
~~~~~~~~~~~~0O0~~~~~~~~~~~~~~
Sắp có bão tình rùi, tiếp tục ủng hộ và theo dõi nha mấy bạn !!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]