Trong phòng hiện giờ còn lại ba người, Điệp Mị, Huyền Ân và Phong Liên. Điệp Mị đứng ở xa, còn Phong Liên và Huyền Ân thì có vẻ như đang nói chuyện.
Kim Tổng Quản khá ngạc nhiên khi Phong Liên để lại một nô tì ở trong phòng, có lẽ điều này khiến cho sự nghi ngờ của Kim Tổng Quản được chắc chắn hơn.
Thật sự Điệp Mị không quan tâm đến Phong Liên tại sao tới đây, giờ Điệp Mị đang nghĩ đến tên bịt mặt. Hắn ta rất mạnh, nhưng tới Nghi Trân cung để làm gì.
Không lý nào chỉ vì muốn hại Huyền Ân, mấy phi tần khác đâu ngu ngốc, hay ít nhất có mối quan hệ tới cái tên đó. Điệp Mị ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Phong Liên liếc thấy Điệp Mị đang nghĩ nghĩ cái gì mà như người mất hồn.
Huyền Ân thì chẳng biết có chuyện gì, cũng không biết nên làm gì khi Phong Liên ở đây. Huyền Ân nhìn sang Điệp Mị, gởi tín hiệu cho Điệp Mị.
Điệp Mị ngẩn ngẩn một hồi rồi mới nhận thấy Huyền Ân đang bí không biết làm gì, Điệp Mị thấy vậy nên bước ra ngoài.
Huyền Ân chẳng hiểu Điệp Mị muốn làm gì, một lúc sau Điệp Mị quay lại rồi đến gần Huyền Ân, nhẹ nhàng cô đưa cho Huyền Ân một cái quạt.
Huyền Ân chẳng hiểu gì nhưng đành phải cầm lấy cái quạt. Điệp Mị cuối xuống nói “Nô tì mang ít trà bánh cho hoàng thượng và nương nương.”
Phong Liên nhìn thấy Điệp Mị đưa cho Huyền Ân một cái quạt nhưng lại không biết Điệp Mị đang có ý làm gì.
Điệp Mị đưa cho Huyền Ân cây quạt rồi thì cô đi mất. Còn lại có chuyện gì trong phòng thì tùy ý trời.
Điệp Mị nhanh chóng ra khỏi phòng, không làm phiền hai người kia. Khi Điệp Mị bước ra ngoài và đi dạo được một lúc thì bỗng Thục Phi xuất hiện.
Điệp Mị vội vàng cuối đầu xuống hành lễ, Thục phi thấy Điệp Mị liền kêu tất cả cung nữn lui đi. Thục Phi cất tiếng nói “Đừng giả bộ, ở đây chỉ còn ta và ngươi”
Điệp Mị nghe vậy nên ngẩng đầu nên nói “Thục phi ý của người là sao? ‘ Nô tì’ không hiểu?”
Thục Phi cười thầm nói “Nực cười, đường đường là một hoàng hậu giờ lại trở thành tì nữ. Ngươi nghĩ gì vậy hả?”
Điệp Mị đáp “Nương nương nhận nhầm rồi, nô tì nào đâu là hoàng hậu”
Thục Phi tới sát tai Điệp Mị thì thầm “Ta không giết ngươi, tin hay không thì tùy. Nhưng ta biết người muốn giết ngươi”
Điệp Mị ngạc nhiên vì Thục Phi nói vậy nhưng cô cũng không thể hoàn toàn tin vào những lời nói dối trá của ả ta. Ở trong cung bao năm, lòng người giờ toàn bụi gai, khó mà tin được.
Điệp Mị cũng đáp lại “Thục Phi, biết mà không nói cũng là tòng phạm,nhưng có vẻ Thục phi không muốn biết làm sao ta còn sống nhỉ.”
Thục Phi nghe xong thì cười, nhìn Điệp Mị rồi nói “Cho dù ta hỏi ngươi cũng sẽ không trả lời. Tốt nhất nên biết thân phận hiện tại của mình đi, cảnh báo ngươi trước kẻ mà đã hại ngươi sắp đến đây rồi."
Nói xong thì Thục Phi đi mất, Điệp Mị không hiểu được Thục Phi kia đang có ý gì, nói những lời này là có ý gì. Thục Phi có thật sự không giết chết cô, kẻ muốn hại cô sắp tới đây sao?
Điệp Mị đứng ngẩn ngơ suy nghĩ nên không để ý mất chuyện xung quanh, bỗng cô nhớ ra việc ở Nghi Trân cung, lập tức quay về.
Khi cô về tới thì Phong Liên bước ra, Phong Liên đi ngang qua cô, cười và nhỏ tiếng nói “Nàng đừng khiến cho bản thân mình tổn thương.”
Điệp Mị khựng lại nhìn Phong Liên, rồi quay lại bước vào phòng. Điệp Mị đi vào thì thấy Huyền Ân có khuôn mặt buồn phiền, tới gần hỏi “Nương nương, hoàng thượng làm gì khiến nương nương buồn sao?”
Huyền Ân lắc đầu nói “Không. Ta chỉ nhớ….”
Điệp Mị khó hiểu nói “Nhớ, nhớ gì ?”
Huyền Ân quay mặt không nói, hất tay kêu ra ngoài. Điệp Mị cũng không quấy rầy, đi ra. Bước ra ngoài thì cô không thấy một bóng người. Thị vệ, cung nữ đi đâu hết rồi.
Đứng nhìn một lúc thì bỗng có một bóng người ảo ảo trên nóc Nghi Trân cung, Điệp Mị ngước lên nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]