Nếu như có mấy bạn thắc mắc về diễn biến truyện quá nhanh thì các bạn hãy tiếp tục theo dõi, bí mật sẽ từ từ bật mí, thời gian bên người đâu ngắn thế.
_____________0O0____________
Phong Liên cười lớn nói “Cung chủ đa nghi rồi. Nhưng có vẻ như chúng ta có chung một sở thích thì phải.”
Trần Nhược nghe xong thì không còn phản ứng gì nữa, lạnh lùng nói “ Bệ hạ chúng ta có nhiều sở thích giống nhau, còn về Tuyết Chi mệnh, thật sự ngài không còn hứng thú sao.”
Phong Liên trả lời “Được rồi, quay lại vấn đề chính.”
Thế rồi hai người lại tiếp tục bàn việc , tầm hai canh giờ thì xong, Phong Liên có đề nghị Trần Nhược ở lại vài bữa, mục đích chính là để thăm dò và bàn bạc lại một số vấn đề.
Còn việc Phong Liên nhận ra Điệp Mị là vì bức thư, Phong Liên không biết được ý định thật sự của Điệp Mị, lúc thì làm bộ không quen, lúc thì vạch trần mọi thứ.
Phong Liên tuy để cho Điệp Mị rời khỏi hoàng cung nhưng vẫn cài người theo dõi Điệp Mị.Điệp Mị hiện giờ đang có một kế hoạch, tuy vấn đề chính là giúp Phong Liên nhưng cô vẫn phải về hoàng cung.
Cô không chỉ vô tình tìm được căn phòng ở dưới Chiêu Dương cung mà còn một thư viện sách, cô buộc phải quay lại nơi cô bắt đầu.
Đối với Điệp Mị hoàng cung không khác gì một rừng cây, cây hoa tuy rất thơm tuy rất đẹp nhưng gai độc đầy rẫy, chỉ cần bất cẩn cô sẽ chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Lần này cô sẽ vào cung nhưng với thân phận nô tì đi theo một trong những phi tần mới sắp nhập cung.
Hiện giờ ngay cả Trần Nhược cũng không biết cô ở đâu, kể từ khi cô rời buổi tiệc thì cô bạch tăm, không có chút tin tức.
Điệp Mị võ công cao cường, người đang theo dõi cô cách cô bán kính 30m là cô có thể nhận ra, cô không muốn bọn này làm vướng tay chân của cô, cô đã đánh cho bọn họ bất tỉnh.
Cô bắt đầu hành động, cô lẻn vào phủ Lăng gia, cô đã bí mật điều tra thì cô biết được trong danh sách Lăng gia ít bị chú ý nhất, gia thế tốt nhưng không có gì nổi trội,không nắm nhiều quyền lực, trụ cột Lăng gia là Lăng Hoàn. Chỉ là quan tứ phẩm trong triều, nên không phải là mối lo với nhiều người. Đại tiểu thư của Lăng gia tên là Lăng Chu Mễ thì đã được gả cho Lương Hà tướng quân.
Hà Lương tướng quân nghe nói rất đào hoa, lập không ít chiến công nhưng tính tình cộc cằn.Đại tiểu thư coi như rơi vào hố sâu khi thành thân với tên này.
Còn lại Nhị tiểu thư, tên là Lăng Huyền Ân, mới 15 tuổi, đây chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện, Điệp Mị sẽ giả làm nô tì cùng Huyền Ân vào cung, cô vào cùng với Huyền Ân không phải tác hợp Huyền Ân với Phong Liên chỉ là không muốn để lộ thân phận.
Vì gia thế nên Huyền Ân chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn, giúp nha đầu này thì cũng coi như tích đức. Điệp Mị giờ đang núp trong bụi cây, nhân cơ hội cô vào phòng của nô tì.
Mặc lên trên mình một bộ y phục nô tì, nó đơn sơ, không phức tạp làm cô thấy rất dễ chịu. Cô lén lút đi qua chỗ của Lăng Huyền Ân, thấy có một đám nô tì đang bị đuổi ra ngoài.
Nắm lấy cơ hội cô lẻn vào phòng, trong phòng rất đẹp, trang hoàng không qua diêm dúa, ở bên giường Điệp Mị thấy một nha đầu đang bực mình lẫn buốn phiền.
Nhìn qua thì đoán đó là Huyền Ân, trong phòng tất cả mọi người bị đuổi đi, theo dòng người Điệp Mị cũng bị đẩy ra ngoài.
Điệp Mị thấy lạ nên hỏi nô tì đang đứng gần mình “Vị tỷ tỷ đây, không biết Nhị tiểu thư tại sao lại nổi giận đuổi mọi người ra ngoài hết vậy?”
Nô tì đó trả lời “Ngươi mới tới đúng không? Nhị tiểu thư như thế suốt hai ngày rồi, Nhị tiểu vốn đã có ý chung nhân nhưng lại phải nhập cung nên buồn bực không dứt”
Điệp Mị vuốt cằm nghĩ rồi nói với nô tì kia “Tỷ tỷ à, hình như Nhị tiểu thư chưa ăn gì thì phải.”
Nô tì kia nghe xong thì nói “Đúng rồi. Ngươi nhanh chóng tới nhà bếp mang cho tiểu thư chút đồ đi.”
Điệp Mị nhanh chóng lấy ít bánh hạnh nhân mang đến phòng, cô đẩy nhẹ cửa ngó vào bên trong.
___________________
Rồi Điệp Mị bước vào, nhẹ nhàng đặt bánh xuống bàn, nhìn nhìn Huyền Ân. Huyền Ân buồn nhiều hơn là giận, mắt thâm quần đỏ ửng, chắc đã khóc mấy đêm.
Điệp Mị nhân cơ hội bắt chuyện với Huyền Ân “ Nhị tiểu thư có vẻ người đang buồn.”
Huyên Ân nhìn Điệp Mị rồi nói “Ngươi chỉ là một nô tì đừng có mà lớn lối.”
Điệp Mị thường thì nếu mà bị nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ dạy người đó một bài học.Nhưng mà đây chỉ là một đứa trẻ đang giận dỗi ,buồn phiền nên cô không giận gì, vẫn tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện.
“Nô tì nào dám, nhưng có tâm sự mà không nói thì sẽ có hại cho sức khỏe đó.”
Huyền Ân nghe xong thì nhỏ nhỏ tiếng nói “Thật không?”
Điệp Mị gật đầu, sau đó Huyền Ân nói “Vậy ngươi ngồi xuống đi.”
Điệp Mị ngồi xuống, Huyền Ân nhìn xung quanh rồi nói “Ngươi phải hứa giữ bí mật nếu không ta sẽ phạt ngươi nặng đó.”
Điệp Mị trả lời “Nô tì hứa.”
“Được rồi ta kể cho ngươi nghe, ta sắp phải nhập cung lấy hoàng thượng. Nhưng ta đã có ý chung nhân, đã vậy ta nghe nói hoàng thượng rất lạnh lùng và độc ác,không gần ai người ngoài hoàng hậu. Nếu….ta mà.. nhập cung thì…. sẽ tự chôn mình vào hố đen rồi.”
Điệp Mị biết nên mới phải đau đầu tính kế, thấy Huyền Ân buồn nên Điệp Mị nói vài câu an ủi “Nhị tiểu thư, đừng nghe lời đồn nhảm. Mà ý chung nhân người là ai, người đó có biết người thích người đó không?”
Huyền Ân ngồi lên giường rồi ôm gối nói “Ta đã thổ lộ nhưng người đó lại nói xem ta như em gái.”
Điệp Mị lại nói “ Vậy người đừng bận tới, vào cung rồi buông bỏ người đó đi”
Huyền Ân không nói gì nữa, Điệp Mị cũng không quấy rầy nữa. Lặng lẽ ra ngoài.
Sáng hôm sau, Huyền Ân chuẩn bị sửa soạn rất đẹp, rồi ra khỏi phòng. Cha của Huyền Ân rất vui mừng, Huyền Ân khi ra ngoài thì có nói Điệp Mị đi theo.
Trên phố rất nhộn nhiệp, Huyền Ân vì đang phiền lòng nhiều thứ nên chưa có dịp hỏi Điệp Mị là ai. Nhân lúc này Huyền Ân hỏi luôn “Này, nô tì nhà ngươi là người mới đúng không? Vậy ngươi tên gì.”
Điệp Mị trả lời “Là Mị Chi”
Huyền Ân nghe xong thì lại tiếp tục nói “Ngươi sẽ theo ta vào cung chứ”
Điệp Mị nói “Tất nhiên rồi.”
“Tốt quá, vậy ta có người để nói chuyện rồi.”
Điệp Mị nhìn Huyền Ân thì thấy đó chỉ là một cô bé nhỏ ngây thơ, bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành.
Điệp Mị thấy thương nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể lẳng lặng đi theo giúp đỡ.Đi một lúc thì Huyền Ân dừng lại tại chỗ quán trà Trương Hy.
Huyền Ân và cô lên trên lầu, đi một lúc thì hình như Huyền Ân gặp người quen nên vui vẻ bước nhanh tới. Cô cũng đi theo, Huyền Ân la lên “Kiên Hào ca ca”.
Nhìn thái độ của Huyền Ân, Điệp Mị đoán là người này chắc là ý chung nhân mà Huyền Ân nhắc đến. Coi như Huyền Ân này cũng có mắt nhìn, chọn được một người tốt làm đối tượng.
Trong lúc đó, người của Trần Nhược lẫn Phong Liên báo tin về đã mất dấu Điệp Mị, cả hai người vừa ngạc nhiên cũng vừa phấn khích.
Họ đều càng ngày càng không thể hiểu được cô, không biết được đâu là cô. Họ nghĩ họ đã yêu cô nhưng hơn ai hết họ biết tình cảm này có thể là nhất thời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]