Điệp Mị quay lưng đi thì bàn tay của Phong Liên đột ngột kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng, trong phút chốc Điệp Mị chẳng thể cử động hay suy nghĩ được gì.
Rồi cô đẩy Phong Liên ra, ai cũng ngạc nhiên, Điệp Mị không biết mình phải làm gì tiếp chỉ nói với Phong Liên rằng “Đừng cố níu giữ nữa, cho người khác một cơ hội để người có thể mở lòng một lần nữa”
Phong Liên cất lời :
“Ở nơi đó em có biết chăng Anh gọi tên em thì thầm cùng tiếng gió
Nếu ở đó em thấy lòng giao động
Là tình anh vang vọng về em.”
Một câu thơ thôi mà chứa đựng bao nhiêu tâm tình rồi, nhớ thương một người làm cho bản thân đau khổ, Điệp Mị không quay đầu cứ thế mà đi xa mãi.
Phong Liên vui sướng lẫn buồnphiền, vui bởi thấy nàng vẫn bình an vẫn còn sống, buồn vì nàng không muốn vấn vương gì tình xưa.
Phong Liên cũng bước đi, quay về hoàng cung, khác với vẻ lạnh lùng và đáng sợ, hôm nay Phong Liên có chút biến đổi về sắc mặt.
Chắc vì gặp lại Điệp Mị, sự vui sướng và đau khổ lẫn lộn làm Phong Liên không biết nên có cảm xúc gì. Lên triều thì nhận được tấu sớ nói về việc Cung bang Liên chủ sẽ tới hoàng cung để bàn việc.
Cung bang Liên chủ này nghe đồn là rất thâm hiểm, nữ nhân bên hắn mười người thì chết hết mười người, tính khí khác lạ, có khi còn đáng sợ hơn cả Phong Liên.
Phong Liên với người này thì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tai-duc-de-nhat-thien-ha/3143579/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.