A một cơn đau đầu dữ dội làm cho tôi chợt tỉnh, nhưng chẳng nhìn được gì chỉ thấy một khoảng mờ mịt tâm tối, tôi sao thế này sao lại thành ra như vậy tâm đau quá, sao nó lại đau đến thế. Tôi chợt nghĩ rồi cười chua chát, hoá ra những gì tôi trân trọng chỉ là giả dối sao thật không ngờ tôi lại có ngày này.
“ hu hu hu nương nương người tỉnh lại đừng làm Lệ nhi sợ mà huhu”
“Gì thế nhỉ tiếng khóc sao, không chắc không phải chắc là ảo giác” tôi tự nói trong tiềm thức của chính mình, thôi thì mặc kệ cái ảo giác đó đi, tôi muốn nằm đây bình tĩnh suy nghĩ.” huhuhu.... nương nương, nương nương....” đúng là phiền thật không thể cho tôi khoảng không gian bình yên à, tức thật cái ảo giác gì mà dai dẳng đến thế.
Bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc, quấy rối như thế thì ai có thể an tĩnh được chứ, tôi miễn cưỡng chóp chóp mi mắt nặng trĩu hé mở. Sau bao nhiêu cố gắng nổ lực tôi cuối cùng cũng đã thành công mở mắt ra, nhưng tôi chỉ thấy mơ hồ có bóng dáng của một người nào đó ngồi cạnh thôi.
“ nương nương người tỉnh rồi để Lệ nhi đi gọi ngự y đến, người chờ Lệ nhi” dứt lời thân ảnh đó cũng biến mất, để lại tôi một thoáng bất ngờ.Tôi chẳng hiểu cái chuyện tồi tệ gì đang xảy ra với mình, nương nương người lúc nãy gọi tôi là nương nương thì phải, không phải chớ. Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, rồi mở mắt ra mọi vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-sieu-quay/3229948/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.