- Hồ ly, ngươi dám chạy ra bên ngoài thành thân với 1 tên đại phu vô danh tiểu tốt à?- Lão bà bà cầm roi đi quanh tôi 1 vòng. Tôi bặm môi, cúi đầu thở dài thườn thượt. Chạy trời không khỏi nắng, kiếp này đã quy định tôi chôn thây trong cung rồi.
- Chuyện ngươi không phải công chúa cũng đã bại lộ, quãng đời còn lại ngươi khó sống rồi!
- Nải nải, khó sống thì cũng chỉ là khó thôi chứ sống thì vẫn được như thường. Tháo dây cho con đi mà. Chỉ cần con không bị trói như bánh tét thì có khó cỡ nào con vẫn trốn được!- Tôi nài nỉ. Bà liếc tôi 1 cái thật sắc:
- Chờ tiểu đế vào xử tội ngươi!
- Không được, đừng mà bà bà. Đao hạ lưu nhân!- Tôi ôm đầu, khốn khổ cầu xin.
- Ta kể cho ngươi nghe chuyện này, tiểu đế bị ngươi xoay như chong chóng đúng thật đáng thương...
Dòng hồi tưởng bắt đầu:
- Nải nải, con có nên để cho tiểu hồ ly đi không? Cô ta có vẻ không thích nơi đây!- Tiểu đế buồn rầu thở dài.
- Hmmm, nải nải nghĩ quyết định là ở con. Con hồ ly nhỏ ấy thích bay nhảy, ngao du đây đó, đâu thể nào chịu ở yên trong cung. 1 con chim bị nhốt trong cái lồng, ngay cả hót cũng không được tự do!
- Đúng rồi đó bà bà!- Tôi reo lên, cười ha hả. Bà liếc tôi 1 cái thật sắc:
- Đừng cắt ngang suy nghĩ của ta!
- Dạ vâng!- Tôi rụt cổ lại, gật gật đầu.
Dòng hồi ức tiếp tục diễn ra như sau:
- Giữ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/178207/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.