Tôi dẫn thúc thúc đi bằng cửa sau, bên dưới có một cái lỗ chó ai đào sẵn để chui ra. Đúng là trời giúp người tốt mà! Đợi thúc thúc chui ra xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, an toàn rồi. . .
- Nha Đầu...
Cái giọng lạnh tanh ma quỷ này... Tôi thở nhẹ một hơi, sống lưng cứng đờ lạnh ngắt. Tôi cố tỏ ra bình thản, giả vờ ngái ngủ...
- Ngươi đứng ở đây làm gì?- Vương Kim đi đến hỏi.
- Ủa? Sao ta lại ở đây?- Tôi dụi dụi mắt, tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.- Chắc là tại mộng du...
- Có cái lỗ chó, ngươi định bỏ trốn à?- Hắn liếc tôi. Tôi lắc đầu:
- Ta là người quang minh chính đại, không làm chuyện đó. Đi ngủ đi!- Tôi phất tay áo, đi về hướng phòng ngủ liền bị hắn chặn vai lại:
- Là ai dám lẻn vào hoàng cung?
- Làm gì có ai!- Tôi rướn mình cãi lại.
- Chính mắt ta nhìn thấy, là nam nhân. Là phu quân ngươi lẻn vào?- Ngữ khí hắn có phần giận dữ, bàn tay trên vai siết chặt hơn, tôi bị đau gắng gồng vai thấp xuống. A, đau quá!
- Buông ra, đau quá!- Tôi cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng không được, đôi mắt sắc xảo kia béng như dao nhìn vào bờ vai trần của tôi.
- Ăn mặc như thế này, đúng là kĩ nữ! Còn dám mang tình nhân vào cung.- Hắn hừ lạnh, vứt vai tôi ra.
- ĐÚNG ĐÓ, TA LÀ KĨ NỮ! THÌ SAO HẢ? CHO DÙ TA CÓ GẶP PHƯƠNG BẠCH HÀN ĐI CHĂNG NỮA THÌ ĐÓ CŨNG LÀ TƯỚNG CÔNG CỦA TA, KHÔNG TRÁI
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/178201/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.