Lửa đêm tại doanh trại ấm cúng lạ thường, tôi cứ tưởng ở đây đang đốt lửa cắm trại í. Từ bên trái sang: Thái Trác, Hoàng Minh Thống, Đại Ngưu, Vương Kim, tôi và Khuynh Triều. Đại Ngưu nở nụ cười:
- Không ngờ lại đánh thắng Sở Lâm Vũ 1 cách dễ dàng như thế!
- Đừng vội mừng, đằng sau Sở Lâm Vũ là cả 1 dòng tộc lớn nhất đất Sở. Hắn chỉ đang tìm kế án binh, nếu không cẩn thận, đánh vào lúc binh quyền chưa đủ thì có thể chúng ta sẽ bị dồn vào thế bí như 10 năm trước.- Vương Kim cầm cành cây khô ném vào đống lửa. Tôi thở dài:
- 10 năm trước còn không cầm cự nổi đến 4 tháng cơ đấy!
- Bà cô à, năm đó hoàng thượng là con một, chỉ cần tử trận thì bọn vô dụng trong dòng họ sẽ tranh chấp nhau đăng cơ, nhưng không giả vờ tử trận thì không được. Thứ nhất, để bảo toàn lực lượng, thứ hai, để chính quyền không bị thao túng bởi bọn tham quan trong nước, đành giả vờ cho Đại Sở ở tạm vài năm. Mật thất hoàng cung bọn chúng còn chưa biết hết, Vương triều phát triển chẳng được bao nhiêu thì biết rõ bọn chúng vô dụng, tham nhũng của công rồi. Chỉ có điều, Sở Lâm Vũ quả thật là người tài giỏi, lại có dòng họ phía sau dốc lòng yểm trợ nên phải cẩn thận thôi...- Thái Trác luôn miệng gọi tôi là bà cô già vì năm nay cậu ta chỉ vừa tròn 20, thua tôi 8 tuổi. Fine, cậu trẻ đấy! Ngoài trẻ ra thì cậu chẳng có gì hơn tôi cả!
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/1581997/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.